Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc thì anh muốn đưa tôi đi đâu??

Lâm Đình lạnh nhạt trả lời.

- Thử váy cưới.

- Hôm nay? Có phải là hơi muộn rồi không??

- Nói hay nhỉ?! Nếu cô không bệnh nằm liệt giường mấy ngày nay thì đâu cần đến hôm nay mới đi! Hơn nữa không chỉ là thử vài chiếc váy thôi hay sao, chọn đại là được rồi.

Mộng Hoàn nghe Lâm Đình nói đến chuyện này một cách hững hờ như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Vốn dĩ hôn lễ là một chuyện trọng đại của đời người vậy mà... anh ấy lại chỉ có thể vô tư qua loa như vậy. Nhưng cũng phải, anh ấy đâu có xem trọng hôn lễ này.

- Trông anh hình như không có hứng thú với việc đi thử váy nhỉ? Nếu anh cảm thấy phiền thì không sao, anh có thể nói với tôi, tôi có thể tự đi một mình, cần gì phải ép buộc bản thân như vậy!

Lâm Đình liếc nhìn sang Mộng Hoàn, vành môi có hơi cong lên.

- Cứ thả lòng đi! Và thoát ra khỏi giấc mơ đẹp của cô nhanh một chút. Cô tưởng hôn lễ này dành cho cô thật sao? Tôi cảm thấy cô nên yên phận làm tốt vai trò một con rối là được rồi, một con rối và một con rối khoác lên bộ váy cưới, khác nhau sao?

Lâm Đình nói thế, Mộng Hoàn cũng không nói được gì, chỉ đành im lặng.

Được một lúc sau thì Mộng Hoàn chần chừ, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

- Anh... tôi....

- Gì?

- Tôi muốn hỏi, tại sao hôm đó anh lại cứu tôi.

Nghe ra vấn đề, Lâm Đình liền trợn mắt, khó chịu ra mặt.

- Cô nói gì vậy? Ai cứu cô? Không phải Lâm Tấn sao?

- Hôm đó là do tôi không biết, tôi tưởng Lầm Tấn là người cứu tôi nhưng hôm sau cậu ấy đã giải thích với tôi rõ ràng rồi.

- Vậy thì sao? Có vấn đề gì??

- Tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại cứu tôi. Nếu là người khác thì tôi sẽ nghĩ là họ tốt bụng, còn với anh, tôi biết rõ anh, chắc chắn anh sẽ không cứu tôi. Nhưng..

- Là do tôi bị thần kinh? Cô nghĩ vậy à? Nếu không phải vì bà nội tôi rất thích cô thì tôi cần gì làm vậy. Cho dù cô có chết trước mặt tôi, tôi cũng không quan tâm.



Mộng Hoàn cúi đầu, nhỏ giọng.

- Vậy à?

Ngay lúc này, đúng lúc dừng đèn đỏ, Lâm Đình tự dưng mở dây an toàn ra, tiến đến gần Mộng Hoàn và đặt hai tay lên ghế của cô.

- Sao nào? Nếu thật sự là Lâm Tấn cứu cô thì cô sẽ biết ơn mà lấy thân báo đáp à? Còn tôi thì cô thất vọng lắm đúng không?

- Anh... anh nói gì vậy, tôi không phải có ý đó.

- Không có ý đó? Bây giờ cô nợ tôi một mạng đấy, vậy cô định lấy gì đề ơn tôi đây?

Mộng Hoàn nhất thời hoảng loạn đã nhìn chằm chằm vào mắt của anh rồi tự làm tim mình loạn nhịp.

- Bị vẻ đẹp cực phẩm của tôi mê hoặc rồi à?? Mặt đỏ như vậy.

- Tôi không có, anh lại gần như vậy làm gì?

Bíp!!! Bíp!!! Bíp!!!

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, những chiếc xe ở đằng sau cứ bóp kèn không ngừng.

- Đèn xanh rồi kìa? Anh không định chạy à?

Lâm Đình khẽ nhoẻn miệng, từ tốn ngồi lại chỗ rồi thắt dây an toàn, khởi động xe rồi tiếp tục cho xe chạy.

...----------------...

Vừa bước vào trong tiệm váy cưới cô đã bị thu hút bởi những bộ váy cưới bồng bềnh xinh đẹp. Có đủ các loại váy và tất cả màu sắc tươi tắn.

Những thứ trong tiệm này không khỏi khiến Mộng Hoàn khẽ trầm trồ.

- Đẹp thật!!

Từ bên trong tiệm có một cô nhân viên nhẹ nhàng bước ra, ngay cả nhân viên ở đây cũng xinh đẹp và dịu dàng đến lạ thường như vậy.

- Lâm tổng, anh đến rồi sao??



Theo như lời anh tiệm chúng tôi đã chọn sẵn nhiều bộ váy cưới đẹp nhất và đắt nhất rồi, bây giờ cô dâu chỉ cần vào thử váy và chọn những bộ hợp với mình.

- Cô vào thử váy đi! Tôi ở đây chờ.

- Anh... không thử vest à?

- Tôi đã thử rồi, hơn nữa không phải tôi vẫn đang mặc vest hay sao? Không cần phải rườm rà như phụ nữ các cô đâu.

- Ờ!

...----------------...

Vào phút sau.

Mộng Hoàn bước ra với bộ váy trắng tinh khôi cùng làn tóc đen xoã dài, trông không khác nào là một vị công chúa bước ra từ cổ tích khiến Lâm Đình phải mở to mắt ra nhìn. Trong nhất thời anh đã thật sự bị thu hút bởi những nét giản dị trên gương mặt Mộng Hoàn.

Tuy cô không xinh đẹp hơn người khác nhưng lại có những nét riêng rất nổi bật, khi tháo kính ra gương cô càng hiện rõ lên nét quyến rũ.

- Trông cô rất giống công chúa lọ lem đấy.

- Công chúa lọ lem? 12 giờ khuya lại trở về dáng vẻ ban đầu sao? Tôi không biết là anh đang khen hay đang chê tôi nữa.

Cô nhân viên vội tiếp lời.

- Sao lại chê được chứ, chắc là Lâm tổng đang khen cô dâu rồi. Nhìn xem, tôi chỉ mới dậm một ít phấn và một ít son môi thôi mà cô dâu đã nổi bật thế rồi, chắc chắn ngày mai càng xinh đẹp hơn. Hay là... chúng ta tiếp tục thử váy.

...----------------...

Cuối cùng bọn họ cũng đã thử váy xong lựa ra những bộ phù hợp, chỉ là...

- Có một vấn đề là, tuy những bộ váy lúc nãy rất đẹp và hợp với cô dâu nhưng... lại hơi rộng phần eo, nếu mà sửa lại có thể sẽ tốn thời gian.

Lâm Đình nhanh chóng hỏi.

- Cần bao lâu?

- Có thể vào 7h 30 ngày mai thì váy mới đến hôn lễ.

- 8h hôn lễ mới được diễn ra nên vẫn còn kịp, cứ quyết định vậy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.