Sáng hôm sau. 
Mộng Hoàn đang ăn sáng thì đột nhiên Lâm Đình lại từ trên lầu đi xuống. 
- Sao chỉ có một phần? 
- Gì chứ? Tôi tưởng là anh không ăn. 
- Sao cô biết tôi không ăn, mau đứng dậy, làm cho tôi một phần giống như này. 
- Được thôi! Ha! Nhưng mà tôi tưởng anh chỉ biết ăn sơn hào hải vị thôi chứ, không biết ăn trứng ốp la và bánh mì. 
Mộng Hoàn chế nhạo xong liền đi xuống bếp làm cho anh ta một phần. 
...----------------... 
- Xong rồi! 
Lâm Đình liền cầm lấy. 
- Anh có thật sự ăn được không vậy? 
- Lảm nhảm hoài có biết mệt không vậy? Lo ăn phần của mình đi! 
Anh ta cứ vậy, nghiêm túc ăn, xong rồi chùi miệng đứng dậy bỏ đi, ngay một lời cảm ơn cũng không có. Anh ta xem cô là gì? Một con nhỏ người hầu chắc? 
- Tưởng mình là tổng tài thì hay lắm, muốn ngủ là ngủ, muốn ăn là ăn, muốn đi là đi, không coi ai ra gì cả. 
...----------------... 
Chiều hôm đó, khi Mộng Hoàn đang dọn dẹp nhà cửa thì đột nhiên lại có người gọi đến. 
Reng! Reng! Reng! 
"Là đàn anh Phùng Quốc Nhật, sao tự nhiên anh ấy lại gọi cho mình nhỉ?" 
- Dạ đàn anh! 
- /Tối hôm nay công ty chúng ta có mở một buổi tiệc, em có định đến không?/ 
- Tiệc? 
- /Đúng vậy, là tiệc thành lập công ty, em quên rồi à?/ 
- Đúng ha, em quên mất. Nhưng mà... em phải suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648575/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.