Sau một hồi lâu, Lâm Đình do tập trung làm việc nên cũng không để ý đến Mộng Hoàn, nhưng chợt nhớ lại thì anh cảm thấy không khí im ắng đến lạ thường, ngay cả một tiếng động hay tiếng lật tài liệu cũng không có.
- Thư ký Tưởng! Thư ký Tưởng!!!
Lâm Đình thử gọi vài tiếng nhưng không có một câu trả lời.
"Người phụ nữ này đang làm gì mà tập trung như vậy? Còn dám không trả lời mình?"
Tưởng thế nào, Lâm Đình đứng dậy đi qua chỗ cô xem thử, không ngờ rằng... thì ra là cô ấy đang nằm ngủ ngon lành trên sắp tài liệu. Dáng vẻ khi ngủ đúng là có chút ngoan ngoãn, đáng yêu đấy nhưng mà...
"Trong lúc làm việc mà cô còn dám ngủ, đúng là chán sống thật rồi."
Nếu là nhân viên bình thường trong công ty thì chắc chắn Lâm Đình sẽ trừ lương mà làm ầm ĩ lên để răn đe những người khác rồi nhưng với Mộng Hoàn, Lâm Đình lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến bên cô, vốn dĩ anh định đánh thức cô dậy, cơ mà không hiểu tại sao khi đứng trước gương mặt nhỏ nhắn này anh lại không nỡ. Không những không nỡ, anh còn vươn tay lấy chiếc mắt kính của cô ra để cô thoải mái hơn.
Như này thì thật sự kì lạ quá rồi.
Đến lúc Lâm Đình xoay người lại định trở về chỗ của mình làm việc thì tiếng bước chân của anh đã khiến Mộng Hoàn giật mình tỉnh giấc. Cô nhanh chóng dụi dụi mắt rồi đeo kính vào.
- Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648541/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.