Sau khi Dương Kỳ Uyên bỏ đi, Mộng Hoàn mặt vẫn không có một chút cảm xúc nào, chỉ thản nhiên cúi người nhặt tài liệu bị rơi khắp nơi trên sàn.
Lâm Đình thấy vậy liền bỏ điếu thuốc vào trong ly nước, nhanh chóng bước đến.
- Tay. Không sao chứ?
Mộng Hoàn đứng dậy ngước nhìn anh, tuy gương mặt vẫn lãnh lẽo như băng, ánh mắt vẫn thờ ơ, vô cảm nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được trong lời nói của anh có sự quan tâm. Không lẽ là do ảo giác sao?
- Không sao. Nhưng mà... lúc nãy tôi thấy Dương Kỳ Uyên nói rất đúng. Anh không cần vì tôi mà đối đầu với cô ta, với Dương gia. Lỡ đâu cô ta làm thật thì sao?
Khoé miệng Lâm Đình lại nhoẻn lên một nụ cười khinh thường.
- Vì cô? Cô cảm thấy bản thân mình quan trọng đến vậy à? Tôi chỉ là cảm thấy cô ta chướng mắt thôi, lúc nào cũng nghĩ mình là tiểu thư của Dương gia thì muốn làm gì thì làm. Mà cô cũng không cần lo, cho dù có cho cô ta một trăm lá gan cô ta cũng không dám làm thật đâu.
Sau câu nói của Lâm Đình Mộng cũng không biết nên nói gì, tự dưng bầu không khí lại tĩnh lặng đến rợn người làm cho cô muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nó.
- Vậy... tôi tiếp tục làm việc đây, anh có cần gì thì bảo với tôi.
"Rõ ràng mình không muốn làm tổn thương cô ấy nhưng tại sao lại không thể không nói ra những lời đó. Dường như mình đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648528/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.