Khi Mộng Hoàn bước vào đã thấy Lâm Đình và Dương Kỳ Uyên cùng nằm trên một chiếc giường, cô ta không hề có một mảnh vải che thân, dưới sàn có cả nội y và quần áo của cô ta lẫn chiếc áo sơ mi của Lâm Đình.
- Hai... hai người?
Coi ta đắc ý mỉm cười rồi giả vờ vô tội.
- Mộng Hoàn? Sao cô lại đến đây? Không phải như cô nghĩ đâu, tôi cũng không muốn, chỉ là... tôi chỉ là chiều theo ý của Lâm Đình thôi. Anh ấy muốn tôi, tôi cũng không còn cách.
Lòng ngực Mộng Hoàn lại nhói lên, đau đớn như dao cắt, cô như chết lặng, hai tay siết chặt, ánh mắt chứa đầy sự tức giận và khinh bỉ.
- Vô sỉ!!!
- Vô sỉ? Khi nói người khác thì cô nên nhìn lại mình đi, tại sao anh ấy không cần coi mà lại tìm đến tôi? Là do cô không xứng, không đủ tư cách, đã vậy rồi thì hãy cứ để tôi chăm sóc anh ấy thay cô... được không Lâm thiếu phu nhân?
Mộng Hoàn không nói gì, chỉ mỉm cười để che đi sự khó chịu trong lòng rồi bỏ đi ngay lập tức.
Đúng lúc, Lâm Đình khi này đã tỉnh, anh nhìn thấy bóng lưng liền nhận ra đó là Mộng Hoàn.
- Lâm Đình anh tỉnh rồi sao?
Nhìn sang người phụ nữ đang trần truồng trước mặt anh liền cảm thấy ghê tởm nhưng cơn thịnh nộ đã khiến cho anh phải ở lại thêm một lúc.
- Cô biết làm mình đang làm gì không?
- Em không biết, em chỉ biết em yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648524/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.