Sau khi mọi người ra ngoài, Mộng Hoàn vẫn đứng im bất động, cô muốn tìm cơ hội giải thích với Lâm Đình nhưng mà... cô không biết mở lời thế nào, hơn nữa... với dáng vẻ ghê rợn của anh ấy lúc này càng khiến cho cô không dám nói gì. 
"Mình... nên giải thích thế nào nhỉ? Nói là mình bị vu oan? Bị Lâm Lâm hãm hại? Hay là... nói mình vô tội, mình không hề biết gì cả, cũng không biết đó là Cao tổng. Ha! Nghe thật nực cười, nếu là mình, mình cũng không thể tin. Không hay rồi, tự dưng mình lại muốn khóc, mình... cảm thấy... không ổn tí nào, bây giờ mình không biết phải làm gì cả. Không có một ai chịu nghe lời mình nói." 
Mộng Hoàn hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân rồi lấy hết dũng khí ra để nói chuyện với Lâm Đình. 
- Thật ra, hôm đó, tôi... 
Nhưng Mộng Hoàn còn chưa kịp nói gì thì.. 
- Tôi tin cô. 
Mộng Hoàn ngây người ra, cô thật sự không dám tin vào những gì mà Lâm Đình nói. 
- Hả? 
- Tôi bảo, tôi tin cô, tôi tin cô không làm những đều đó, nên cô không cần nói gì cả, cũng không cần phải sợ hãi, cứ tin ở tôi, tôi sẽ giải quyết hết tất cả. 
Những lời nói ấy tuy rất bình thường nhưng ở trong hoàn cảnh này, vã lại còn là Lâm Đình nói nên cô đã thật sự xúc động, đến nỗi nước mắt rơi lúc nào cũng không hay. 
Thấy giọt nước mắt của Mộng Hoàn rơi, tim của anh cảm thấy có chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648513/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.