Sau khi từ nơi nhà khó đó bước ra, Lâm Đình đã đưa Mộng Hoàn đến thẳng bệnh viện. 
- Anh, rốt cuộc lại có chuyện gì vậy, tại sao chị dâu lại...? 
- Là kẻ thù của anh đã bắt cóc cô ấy làm con tinh. Đừng nói đến chuyện này nữa, cô ấy sao rồi? 
Lâm Tấn thở dài, anh thật sự cảm thấy thương cho Mộng Hoàn, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà cô đã gặp không biết bao nhiêu chuyện, số lần vào bệnh viện cũng rất nhiều. Có lẽ vướng vào một người như Lâm Đình là một sai lầm nghiêm trọng. 
- Y tá vẫn đang xử lí vết thương trên người cho cô ấy và khâu lại vết thương trên mặt. Có lẽ... có thể trị khỏi hoặc làm mờ đi nhưng sẽ vẫn để lại sẹo. Trên gương mặt con gái mà lại có sẹo thì quả thật... không ổn lắm. 
Lâm Đình cắn chặt răng, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy bản thân mình có lỗi, anh không nên để cô trở về nhà một mình như vậy. 
- Thật sự... không còn cách khác? 
Lâm Tấn dù gì cũng là em trai của anh nên chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh thì Lâm Tấn đã hiểu được tâm sự của anh. 
- Anh! Anh cũng đừng tự trách, dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, hai người có thể bình an trở về là tốt lắm rồi, không phải sao? Còn về vết thương trên mặt chị dâu... thật sự là chỉ có thể làm mờ đi thôi, tại vì nó quá sâu, nhìn thôi cũng đủ biết là người đó không hề nương tay. Vã lại... bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648496/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.