Tháng 12, từng làn gió đông ê buốt cắt qua mặt, từng người từng người đi lại nhanh chóng trên đường, ai cũng mặc đồ kín đáo, dày cộp. An bước đi nhẹ nhàng, cậu mặc kệ những làn gió lạnh thấu gan ruột đó quét vào mình, đi lang thang như người mất hồn.. Làn da trắng hồng dù là con trai, môi dày, mũi thẳng, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng và hiện đại, trông cậu thật đẹp. Nhưng thứ đẹp nhất có lẽ là đôi mắt cậu, đôi mắt lá răm, có phảng phất sự cô đơn và một chút đượm buồn, à không, phải là chứa đầy sự bi thương và tuyệt vọng. Cậu cứ đi như vậy, không để ý xung quanh, bỗng cậu va vào một người - nó, nó cũng vậy, đôi mắt xám buồn bã, tiếc nuối, đôi môi đỏ mọng giờ đã bị thâm tím lại vì lạnh. Nó cũng đi như không có điểm đến, cho đến khi va vào cậu. Nó giật mình, vội vàng xin lỗi: - Xin lỗi, anh có sao không?
An nhìn nó, hơi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp đó, cậu ngại ngùng gãi đầu:
- Không phải, là do tôi không để ý.
Nó chào cậu rồi đứng lại đi tiếp, nó đang rất buồn, hôm nay là ngày xảy ra vụ tai nạn năm đó, đêm qua nó lại mơ về anh ấy, chân thực hơn hẳn những giấc mơ trước. Nó giờ đang rất đau, anh luôn như vậy, luôn ở bên nó lúc nó cô đơn và buồn nhất, nhưng mấy năm nay không còn anh nữa, cũng như hiện tại. Nó đang rất buồn và lẻ loi, nhưng không còn bờ vai rộng để nó dựa vào, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-tinh-nghich-va-chang-trai-lang-tu/98687/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.