Edit: Lam Sắc
Dưới hoàn cảnh bình thường, Khương Vị hoàn toàn không thể chống cự được ma âm của Nhạc San, nhưng mà sau khi cô bị biến nhỏ lại, lực công kích của Nhạc San có thể coi như không có. Cho nên khi Khương Vị dừng ở ngã tư tiếp theo, đột nhiên nhận ra không còn tiếng của Nhạc San, mới quay đầu tìm cô.
Nhạc San lúc này đã ghé cả nửa người vào cửa động, chỉ còn thiếu một cái chân nữa là thoát hẳn ra ngoài.
Cho nên nói nghịch cảnh tạo nhân tài, sự sáng tạo của con người là do kích thích của khốn cảnh. Nhạc San mang tất cả khăn giấy, dùng để cải thiện vị trí, hoàn cảnh của cô, đã tích lũy được trong thời gian này, để hết dưới chân, tạo thành một tấm đệm dưới chân, sau đó dùng hết sức lực bò ra ngoài.
Khương Vị nhìn một cái chân khác của Nhạc San cũng thò ra ngoài, cả người cô đều ghé lên ngăn tủ nghỉ ngơi một lát, rồi lại chậm rãi đứng dậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Khương Vị thấy sợ, nếu vừa rồi anh phanh gấp lại, thì Nhạc San đã bị hất ra ngoài rồi. Cho nên anh không thể không thỏa hiệp, dưới cái nhìn chăm chú của Nhạc San, nhặt cô lên trên.
Khi ô tô chạy thì hơi rung, Nhạc San ôm lấy đầu con búp bê lắc lư kia, chậm chạp ngồi xuống, nhìn thẳng về phía trước. Tầm mắt của cô không thấp, nhưng tầm nhìn lại hẹp, cả mắt đều là mông xe phía trước.
Một bên đường cao tốc là khu rừng rậm rạp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ti-hon/2411947/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.