Bộ phim này cũng sắp dừng chiếu, lại là thứ sáu, nên không có mấy người lớn mang trẻ em đến xem. Nhạc San và Khương Vị ngồi vào chỗ ngồi, cho đến khi bắt đầu cũng không có mấy người trong rạp.
Nhạc San đã lâu không tới rạp chiếu phim, nội dung bộ phim cũng chỉ nhớ hơi hơi, nên rất nghiêm túc xem phim. Chờ đến khi cô đột nhiên tỉnh khỏi bộ phim, thì cảm thấy bên tai có tiếng hít thở rất nhỏ, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở mong manh xẹt qua lỗ tai.
Cô quay đầu lại, Khương Vị dang dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành, có thể là trong lúc ngủ tìm kiếm tư thế thoải mái cho mình, nên đầu dựa vào khe hở giữa hai cái ghế, xoay mặt về phía Nhạc San.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, ánh sáng thảy đổi liên tục làm Nhạc San có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt anh. Lông mày Khương Vị cau lại, đuôi lông mày có chút ủ rũ, tư thế ngủ không thoải mái làm môi anh hơi mở ra, tiếng hít thở hơi nặng nề mà thoát ra.
Lực chú ý của Nhạc San đã không còn ở trên bộ phim nữa, hình ảnh Khương Vị đang ngủ đã trở thành trọng điểm, còn âm nhạc trên phim và tiếng cười của nhũng người xem khác lại trở thành bối cảnh xa xôi mơ hồ. Trong lỗ tai là tiếng hít thở của Khương Vị, trong mắt là hình ảnh mệt mỏi yên tĩnh của Khương Vị.
Cô cảm thấy mình cũng bị lây nhiễm cảm giác mệt mỏi của Khương Vị, cũng yên tĩnh hơn, không dám động đậy, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, hận không thể tắt mọi tiếng động xung quanh đi, để Khương Vị an tâm ngủ.
Cậu ấy đã bận như vậy, chắc chắn là vẫn luôn thức đêm tăng ca, vậy mà còn gọi cậu ấy đi dạo phố cùng, mình đúng là quá tùy hứng rồi. Nhạc San áy náy nghĩ. Hiện giờ cô chỉ hy vọng Khương Vị nhanh tỉnh lại hoặc là bộ phim nhanh kết thúc để bọn họ có thể về nhà nghỉ ngơi thôi.
Khương Vị là đột nhiên tỉnh lại, đang ngủ mơ màng thì đột nhiên mở to mắt, hơi mờ mịt nhìn phía trước, bỗng chốc nhìn thấy Nhạc San.
Nhạc San nhìn Khương Vị giật mình mở mắt, chớp mắt vài cái mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, có vẻ như đang nghĩ xem mình đang ở đâu, làm gì.
Xoa xoa thái dương, Khương Vị nhinfhoatj hình trên màn hình, quay đầu hỏi Nhạc San: “Tớ ngủ bao lâu rồi?” Vừa mới tỉnh dậy, giọng anh trầm thấp, sự ủ rũ truyền ra từ giọng nói khàn khàn.
“Phim sắp hết rồi.” Nhạc San nói nhỏ, “Chúng ta đi thôi.”
Khương Vị tỉnh táo hơn nhiều, giấc ngủ vừa rồi rất có tác dụng, không hề nằm mơ, chỉ có cái cổ cứng ngắc là minh chứng cho việc anh vừa ngủ một giấc: “Xem nốt đi, không phải là sắp hết rồi sao?”
Cuối cùng cũng ra khỏi rạp chiếu phim, độ ấm ban đêm thấp hơn, còn mang theo những luồng gió thoải mái. Phố đi bộ vào đêm mùa hạ lúc này càng náo nhiệt hơn.
“Có muốn đi sang phố ăn vặt không?” Khương Vị hỏi, đây là nơi Nhạc San rất hay đi.
Nhạc San lập tức lắc đầu: “Về nhà thôi, về nhà.”
“Thật sự không ăn hả?”
Nhạc San kiên quyết lắc đầu.
“Thế còn muốn đi đâu không?”
Nhạc San vẫn lắc đầu như trước: “Không. Về nhà nghỉ thôi…Cậu về nhà bằng cái gì?”
“Tớ lái xe mà.” Khương Vị trả lời, “Tớ đưa cậu về trước nhé.”
“Không cần đâu, tớ tự gọi xe về. Cậu lái xe về nhà là được.”
Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San một cái, ánh sáng từ những cửa hàng xung quanh chiếu lên mặt cô, những đốm sáng sặc sỡ cũng không che hết sự lo lắng trong mắt cô.
Anh cười cười, nụ cười dịu dàng này như muốn hòa tan sự mệt mỏi trên gương mặt: “Lo cho cậu.”
“Cậu nhớ biển số xe, tớ về nhà an toàn sẽ gửi tin nhắn cho cậu, có gì mà phải lo lắng.” Nhạc San cảm thấy mình mới là người phải lo thì có, “Tốt nhất là cậu cũng gọi xe về đi.”
Khương Vị muốn xoa đầu Nhạc San, ý cười trong mắt anh lộ ra, trong lòng mang theo chút ngọt ngào. Anh cũng lắc đầu: “Vẫn thấy lo. Nếu cậu thật sự bị mang đi, cho dù tớ cầm tin tức của đối phương cũng chẳng có ích gì, cậu đã không còn ở bên.”
Nhạc San có chút do dự: “Có thể báo cảnh sát mà. Căn cứ vào biển số xe để theo dõi đường đi, khẳng định sẽ tìm được.” Xem ra cô rất nghiêm túc suy nghĩ xem phải ứng phó thế nào nếu bị lái xe taxi bắt cóc, “Tớ còn có thể dùng di động mở định vị, vụng trộm gửi cho cậu.”
Cô gái ngốc.
Khương Vị lắc đầu, anh giơ tay đẩy đầu cô một cái, làm cô bị lảo đảo, quay đầu lại hỏi, “Sao cậu lại đẩy tớ.”
Khương Vị ấn vai cô, để cô thay đổi hướng khác: “Đi lối này.”
Nhạc San ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân Khương Vị, một đường khuyên can, sợ Khương Vị lái xe mệt mỏi. Bị nhắc nhở nhiều lần là vừa rồi ngủ ở rạp chiếu phim đã giúp anh bổ sung tinh thần, mới không cam tâm tình nguyện im miệng.
Khương Vị đưa Nhạc San đến dưới nhà, Nhạc San nhìn Khương Vị lái xe rời đi, vẫn rất lo lắng, cả đầu đều là lái xe mệt mỏi xảy ra… Phi! Khương Vị lên đường bình an, thọ cùng trời đất.
Khương Vị lên đường bình an về nhà.
Nhưng thọ cùng trời đất thì tất nhiên là không dễ làm được.
*
Chủ nhật, họp lớp là vào buổi tối.
Khương Vị đến đón Nhạc San, lúc hai người đến phòng bao thì phát hiện là mình tới cuối cùng. Vừa đẩy cửa thì hơn mười ánh mắt đều nhìn sang, Nhạc San có chút hết hồn.
“Là lớp phó học tập và Nhạc San.” Một anh chàng có làn da hơi đen nói.
“Tớ đã nói bọn họ sẽ đi cùng nhau mà các cậu không cá cược với tớ.” Một anh chàng khác cao giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời, thì một giọng nữ nói: “Rõ ràng như vậy, ai thèm cá với cậu.”
Nhạc San cười cười đi vào bàn, cẩn thận phân biệt cả trai lẫn gái trên bàn, cho dù phần lớn đều có thể nhận ra, nhưng cảm giác mới lạ cũng rất nhiều, dù sao cũng đã rất lâu rồi không gặp.
Còn sót lại hai ghế trống, Nhạc San và Khương Vị liền ngồi cạnh nhau.
Cô gái ngồi cạnh Nhạc San ghé sát vào cô, cười tủm tỉm nói: “Nhạc San, còn nhớ tớ không?”
“Trần Khả Tân?” Nhạc San hơi nghĩ một chút, hỏi thăm dò.
“Đúng vậy, cúng ta còn ngồi trước sau rất lâu.” Trần Khả Tân cao hứng nói, “Cậu chẳng thay đổi gì cả, nhìn phát là nhận ra luôn.”
“Cậu cũng vậy.” Nhạc San gật đầu.
Trần Khả Tân nhìn Khương Vị bên cạnh một cái, thần bí nói nhỏ: “Cậu ở chung với lớp phó học tập à.”
Đầu Nhạc San đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Khương Vị một cái. Anh vừa lấy lý do “lát nữa phải lái xe” để khéo léo từ chối lớp trưởng mời rượu, trên mặt là nụ cười dịu dàng, vẫn giống như cậu thiếu niên năm nào.
“Không có đâu.” Nhạc San thản nhiên.
Trần Khả Tân lại càng kinh ngạc: “Tớ còn nghĩ bọn cậu vẫn luôn ở cùng nhau cơ, lâu vậy rồi, mà cậu ấy còn chưa bắt được cậu hả?” Nói tới đây, nụ cười của cô ấy liền ái muội hơn, “Lớp phó học tập vừa đẹp trai, tính cách lại tốt, cậu đúng là ý chí sắt đá.”
“Bọn tớ từ một tuổi đã luôn như hình với bóng mà.” Nhạc San cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ cả, chẳng ai để ý đến ai mới là kỳ lạ đó.
Lúc này cô gái ở bên cạnh, trong ấn tượng tên là Ngô Hi, xen mồm nói: “Tớ cũng nghĩ bọn cậu là một đôi, đến đầu tháng ba mới biết không phải… Nếu các cậu mà yêu sớm thật, thì chủ nhiệm lớp đã sớm có hành động rồi, sao có thể để các cậu ngồi cùng bàn được.”
Nhạc San ngẫm lại, đúng là vậy. Lớp họ lúc đầu là xếp chỗ ngồi theo vóc dáng, đến đầu tháng ba thì xếp chỗ theo thành tích. Cho nên suốt một năm học, bạn cùng bàn của Nhạc San vẫn luôn không thay đổi, đều là Khương Vị.
Bởi vì mẹ Nhạc San tìm chủ nhiệm lớp, hi vọng có thể cho Khương Vị trông Nhạc San. Lúc đó Nhạc San rất mê mẩm truyện tranh và vẽ vời, càng lên trên lớp thì càng có linh cảm, mở sách giáo khoa và sách bài tập ra, cứ chỗ nào trống thì đều bị vẽ lên. Ít ra có Khương Vị, thì Nhạc San mới không thể không học bài vào năm cuối cùng, và thi đỗ vào trường trung học trọng điểm.
Nhắc tới cái đề tài yêu sớm mẫn cảm này, người người đều có vẻ hưng phấn. Trần Khả Tân đồng ý gật đầu, lòng còn sợ hãi nói: “Dương Thiến và Hàn Dương đã che giấu kỹ như vậy mà vẫn bị chủ nhiệm lớp phát hiện.”
“Còn có Từ Văn Văn và Trần Văn Bân lớp khác nữa.” Ngô Hi còn nói thêm, “Trần Văn Bân còn đánh nhau với nam sinh khác vì Từ Văn Văn nữa.”
“Tớ cũng nhớ, tớ cũng nhớ.” Trần Khả Tân như đang nhớ lại tâm trạng khi nghe thấy tin tức này lúc đó, cả giọng nói đều là sự kích động.
Nhạc San bê cốc nước trái cây lên nhấp một ngụm, sau mình không nhớ nhỉ. Tuy cô không tham gia vào tán gẫu, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú nghe mấy bát quái thới trung đó.
Cảm giác như đang ở một thế giới sơ trung song song, không phải một thế giới giống bọn họ, mỗi việc đều rất mới mẻ, thế mà mình lúc đó lại không hề biết gì.
Ừm, lúc sơ trung, Nhạc San thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo đọc sách giải trí. Truyện tranh và tiểu thuyết trinh thám, cứ một quyển lại một quyển. Khương Vị thấy cô đọc thì lại tịch thu, sau đó thì không còn cáu kỉnh nữa, mà thương lượng với Nhạc San: “Cậu có thể đừng đọc loại sách này để giải trí nữa không, giá sách nhà tớ đã hết chỗ để rồi.”
“Vậy cậu trả lại cho tớ đi.” Bộ dạng không biết hối cải.
Sau đó Khương Vị trực tiếp đi tìm mẹ Nhạc San, cắt tiền tiêu vặt của cô, để Nhạc San không thèm nói chuyện với anh trong một thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại cũng vẫn thấy tức giận, luôn cảm thấy chỗ tiền tiêu vặt này mà tích lũy lên thì sẽ có một khoản lớn, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu vậy.
Hồi tưởng thanh xuân, chén đưa chén đẩy, đề tài cũng tự nhiên chuyển sang tình hình gần đây, hỏi đến công tác và tình trạng cuộc sống hiện tại.
Có người đi làm trong nhà nước, có người làm ở xí nghiệp tư nhân, có người tự mở cửa hàng, có cô gái kết hôn rồi thì ở nhà làm nội trợ. Nhạc San nghe xong, rất là cảm khái, bọn họ lúc đó, khẳng định là không thể ngờ được, cuộc sống của mọi người tương lai lại khác biệt như vậy.
“Nhạc San, bây giờ cậu đang làm gì thế?” Không biết là ai hỏi câu đó.
Nhạc San hơi sửng sốt, cười cười: “Tớ mở cửa hàng trên mạng.”
“Cửa hàng trên mạng á?” Vẻ mặt người hỏi rất khó tin, “Không phải cậu thi được trường đại học không tệ, học thiết kế trang phục sao? Sao lại mở cửa hàng taobao thế?”
“Cũng liên quan đến thiết kế trang phục, mở cửa hàng trên mạng thoải mái hơn, hơn nữa cũng phù hợp với yêu cầu của tớ đối với công việc.” Nhạc San không hy vọng cô ấy hỏi tiếp nữa, bởi vì lúc đó cô sẽ phải giải thích cái gì là đồ búp bê, mình không phải đang chơi đùa, hơn nữa có giải thích thì đối phương cũng không hiểu được.
Trên thế giới có một loại người, luôn dùng con mắt của mình đi xem người khác. Giống như người đã kết hôn, liền hận không thể bắt tất cả mọi con chó đến độ tuổi độc thân đi tìm bạn, như là người không yêu đương, không kết hôn, sinh con thì không phải người hoàn chỉnh vậy. Có người đối mặt với cuộc sống mới, sự việc xa lạ thì luôn là thái độ bài xích, khinh miệt, từ chối đi tìm hiểu người khác, giống như trừ cách sống mà họ chấp nhận ra thì đều không phải cách sống đứng đắn.
Những người này không để ý xem mình có tốt hay không, dù sao họ luôn cảm thấy người khác không bằng họ.
Nhạc San cảm thấy mỗi người đều có quyền chọn cuộc sống của chính mình, mà nó phải mang đến cảm giác thỏa mãn, chứ không phải là dựa vào người khác đánh giá.
Lúc trước Nhạc San chọn học thiết kế thời trang, cũng định làm một nhà thiết kế trang phục. Lúc cô năm nhất cô nhận được em búp bê đầu tiên, từ đó mở ra một cánh cửa mới, từ thưởng thức đơn thuần, cho đến phối đồ cho búp bê, rồi đến tự tay thiết kế y phục. Cô cảm thấy từng em búp bê đều có linh hồn, mỗi một em búp bê ở trong tay mỗi chủ nhân khác nhau đều sẽ có mùi vị khác nhau. Cô trầm mê trong đó, đạt được sự thỏa mãn to lớn. Hơn nữa cô cảm thấy thiết kế váy búp bê, tự mở cửa hàng trên mạng thì thích hợp với mình hơn, cuối cùng trên con đường chọn nghề, tự lệch khỏi mục tiêu ban đầu.
Cô tràn ngập sự nhiệt tình yêu thương đối với công việc của mình, nhưng có những người không thể hiểu nổi, nhất là mấy người thân thích đã có chút tuổi, luôn khuyên cô “tìm một nghề nghiệp đứng đắn” mà làm. Nhạc San từ đầu còn nghiêm túc phân tích, lựa chọn, giải thích về công việc của mình, nhưng rồi cô phát hiện, cho dù cô có giải thích kỹ càng bao nhiêu lần đi nữa, lần sau gặp mặt, cũng vẫn là “tìm một nghề nghiệp đứng đắn”. Sau này Nhạc San liền không thèm nói nữa, chỉ cười có lệ. Nhưng mà người nào muốn biết thì cô cũng rất vui vẻ chia sẻ.
Rất hiển nhiên, bạn học này không phải người muốn biết, từ cảm xúc của cô ấy là có thể nhận ra, thậm chí còn có ý muốn hỏi đến cùng.
“Vấn đề xin vay của cậu lúc trước, giải quyết xong rồi à?” Lúc này Khương Vị lại xen vào giữa hỏi.
“Giải quyết rồi.” Cô gái kia đã bị dời lực chú ý, bắt đầu lên án bây giờ xin vay thật phiền toái.
Nhạc San nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Khương Vị một cái, hỏi: “Cậu còn nhớ rõ cô ấy là ai à?”
“Nhớ được.” Khương Vị nhỏ giọng nói, “Tớ làm lớp phó ba năm, tên của ai cũng vẫn nhớ.”
“Vậy cậu còn biết được cả tình hình hiện tại của cô ấy hả?” Nhạc San mở to mắt.
“Mấy người họ vừa nhắc đến mà, cậu không nghe hả?” Khương Vị dừng lại một chút, “Tớ thấy cậu nghe rất nghiêm túc mà.”
“Có thể hai chúng ta nghe kênh khác nhau, tớ là kênh giải trí.” Nhạc San cười, “Ừm… Cậu là kênh đời sống.”
Cơm no rượu say, Nhạc San nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể về. Lớp trưởng lại vung bàn tay to lên, nói là đã bao phòng karaoke bên cạnh, ai cũng phải đi, cho cậu ta mặt mũi.
Vừa nghe thấy karaoke, Nhạc San đã muốn nổ tung.
Cô hát rất khó nghe, không đúng, cô hát rất buồn cười. Âm vực hẹp, giọng cao thì không lên được, giọng thấp thì buồn cười, chỉ thích hợp đi đọc kinh niệm phật, nghe được từ karaoke mà cô họng cũng thấy đau.
Nhưng lớp trưởng đã nói đến mức đó, mà bảo không đi thì không tốt lắm, vì thế đành phải đi theo đoàn người.
“Chúng ta ngồi một lát rồi về.” Khương Vị nhìn vẻ mặt táo bón của Nhạc San, an ủi.
“Ừ, ngồi chỗ gần cửa, đến lúc đó tắt đèn, nhân dịp phòng tối rồi đi.” Nhạc San gật đầu.
Thật là thất sách.
Vì cái phòng karaoke kia là sofa đối diện với cửa. Đừng nói là thừa dịp phòng tối bỏ đi, cửa vừa mở ra, đèn ngoài hành lang chiếu vào, giống như cảnh Phật Tổ Như Lai xuất hiện trong Tây Du Ký vậy, biến phòng tối đen thành ban ngày, muốn không bị chú ý cũng khó.
Xem ra còn phải ngồi lâu hơn, đợi bọn họ chơi chú tâm thì mới đi được. Nhạc San ngồi trên sofa, nghe tiếng nhạc làm đầu choáng váng, bi thương suy nghĩ.
Khương Vị ngồi cạnh Nhạc San, nhưng cũng không có nói chuyện với cô, mà vẫn luôn nói chuyện với một anh chàng ngồi bên.
Người cầm microphone đã thay đổi vài lượt, Nhạc San còn không dám mở di động, sợ ánh sáng từ di động chiếu ra làm người khác phát hiện, gọi cô lên bêu xấu.
Cuối cùng không chờ nổi nữa, cô giơ tay chọc chân Khương Vị.
Không có phản ứng.
Vì thế lại đẩy một cái.
Vẫn không có phản ứng.
Nhạc San lại vỗ nhẹ mấy cái, vừa định thu tay lại, thì lại bị Khương Vị giữ lấy.
Anh cầm tay Nhạc San, nghiêng mặt tới, đèn trong phòng bao mờ mờ, cách xa là không nhận ra ai với ai, thế nhưng Nhạc San lại trông rõ ánh mắt trong suốt của Khương Vị.
“Sao thế?” Khương Vị hơi cúi đầu hỏi.
“Tớ không chờ được nữa, tớ muốn đi về.” Mấy câu này là phải nói bí mật, vì có thể truyền đạt tin tức trong hoàn cảnh ồn ào này, mà Nhạc San phải ghé sát vào Khương Vị.
Khương Vị cảm thấy có một dòng khí ấm áp thổi vào vành tai anh, ngưa ngứa, bàn tay cầm tay Nhạc San càng nắm chặt hơn, sau đó thì buông ra, rồi trả lời Nhạc San: “Chờ một lát, tớ nói nốt với Võ Đống đã, cậu ấy có việc hỏi tớ.”
Chuyện bọn họ còn chưa nói xong, đám người đang hát đã hết hứng, còn có người đề nghị chơi nói thật hay mạo hiểm.
Nhạc San lại muốn bùng nổ.
Mấy tuổi rồi còn chơi cái này, cô không cần chơi đâu.
Nhìn Khương Vị vẫn đang nói chuyện, Nhạc San đưa túi cho Khương Vị, thừa dịp không bị kéo đi, cầm lấy di động và khăn giấy, đi ra ngoài.
Phòng karaoke giống như mê cung, Nhạc San phải hỏi đường mãi mới tìm được toilet, đi vào trong phòng vệ sinh sáng long lanh, cô chọn bừa một phòng ở giữa, vừa khóa cửa, vừa móc di động ra, lên mạng.
Mở weibo ra, đứng ngốc ở đó đợi load tin mới.
Trong chớp mắt, màn hình di động trước mặt cô biến thành màu trắng, ván cửa màu đen cũng biến thành toàn màu đen, cô bị vây trong bóng tối.
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc San có cảm giác khó thở, cô rất vất vả mới tìm được lối ra trong đống quần áo, quay đầu nhìn thấy bồn cầu to to, bóng loáng, lại quay đầu là có thể trực tiếp nhìn thấy bức tường ben ngoài qua khe hở dưới cánh cửa.
Word mẹ! (Nguyên văn nhé. Tớ cũng không biết nghĩa là gì.)
Sao lại nhỏ đi chứ.
Lần nhứ hai nhỏ đi còn khó chấp nhận hơn lần thứ nhất, Nhạc San suýt khóc luôn. Cô cho rằng mình đã bình thường thì sẽ không sao nữa, thế nhưng lại bị biến nhỏ lần nữa.
Sẽ không phải cả đời này đều nhỏ rồi lại to không ngừng chứ.
Cô lôi một mảnh đồ che cơ thể, tìm di động dưới đống váy áo, rất có kinh nghiệm gọi cho Khương Vị.
Lần này gọi điện thoại có vẻ mất nhiều sức hơn, cảm thấy di động không nghe lời mình.
Không phải là rơi hỏng rồi chứ, không hay ho như vậy hả? Nhạc San nhìn màn hình, bi thương nghĩ.
Trong phòng rất ầm ĩ, điện thoại kêu một lát Khương Vị mới nhận ra, vừa xem màn hình là Nhạc San gọi tới, liền nói với Võ Đống một câu, rồi cầm theo túi của Nhạc San đi ra ngoài.
“Alo?” Trong hành lang yên tĩnh hơn nhiều, nhưng để nghe rõ giọng Nhạc San thì cũng hơi khó, “Nhạc San?”
“Khương Vị!” Nhạc San dồn sức, gào lên, “Tớ lại nhỏ đi rồi! Tớ thật là thảm mà.”
Khương Vị sửng sốt, không dám chắc chắn hỏi: “Lại? Thật sao?”
“Thật đó.” Nhạc San cũng muốn khóc, “Tớ gặp phải hiện tượng cần phải cho vào sử sách đó, rất thảm.”
“Cậu đang ở đâu?” Khương Vị bối rối, sợ lúc Nhạc San biến thân bị người khác trông thấy, gặp phải việc gì bất trắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]