Người đàn ông được đưa vào phòng cấp cứu cũng được nửa tiếng. Từ xa có bóng dáng của một người phụ nữ chạy vô cùng hớt hải về phía này. Trên người bà vẫn còn đang mặc bộ đồ công sở chắc là vẫn đang trong giờ làm việc. Mộng Nghi thấy bóng dáng người này rất giống mẹ cô.
Sau khi bà xuất hiện ngày càng gần, Mộng Nghi càng chắc chắn người này là mẹ mình liền gọi một tiếng mẹ. Mộng Lam dừng lại sửng sốt nhìn đứa con gái của mình, không hiểu tại sao cô lại có mặt ở đây.
"Mộng Nghi, sao con...." Hơi thở của Mộng Lam có vẻ không ổn định chắc là vì lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ mới như vậy.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của mẹ Mộng Nghi càng nghi ngờ Mộng Lam và người đàn ông kia có quan hệ với nhau.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ..." Mộng Lam bối rối trước câu hỏi của cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ ra khỏi phòng rối kéo khẩu trang xuống nhìn hai người hỏi."Bác và cô bé này là người thân của bệnh nhân ạ?" Bác sĩ trẻ vô cùng lễ phép hỏi.
Mộng Lam tiến lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng."Đúng vậy chúng tôi là người thân. Bác sĩ, ông ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại vì thuốc mê vẫn còn. Chỉ cần bệnh nhân ăn uống đầy đủ, làm theo yêu cầu của bác sĩ là sớm có thể về nhà." Bác sĩ trả tường tận nói vô cùng rõ ràng.
Mộng Lam nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-sao-choi/2201544/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.