Sáng sớm Nhất Phong đã gọi cho Mộng Nghi mua đồ ăn sáng cho hắn. Mộng Nghi nghe máy xong liền tắt điện thoại không nói một lời cúi đầu ăn nốt cơm trong bát. Đợi khi ăn sáng xong cũng phải 10 phút sau, cô mới đứng dậy cầm ít tiền lẻ ra tiệm mua một vài cái bánh mì rồi đón xe buýt đến nhà hắn.
Vì Mộng Lam đã được thăng chức lên tiền thưởng cũng được nhiều hơn. Lần này bà còn phải sang thành phố khác đi công tác nên để cho cô vài trăm nghìn ở nhà mà dùng. Mộng Nghi nhìn số tiền trong tay mà thầm oán trách cái tên khốn nạn lúc nào cũng bắt cô đi mua đồ ăn sáng cho hắn. Tiền tiêu mẹ cho cũng gần hết vì hắn.
Người ra mở cổng cho Mộng Nghi là Diệu Hân. Diệu Han thấy cô liền nở nụ cười tươi rói. Mộng Nghi thấy Diệu Hân cũng lấy làm vui mừng.
"Diệu Hân, cậu cũng ở đây à?"
"Ừm, tại hôm nay là ngày nghỉ nên mình ra đây chơi." Ngó trên tay cô cầm một túi bánh mì."Cậu mua cái gì vậy?"
"Cậu ta gọi điện bắt tôi đi mua đồ ăn sáng."
Diệu Hân dẫn Mộng Nghi vào nhà. Cái tên nào đó nằm thoài loài trên xô pha, trên bàn đầy đồ ăn với nước ngọt nhìn như ông tướng.
Nhiều bánh kẹo thế kia còn bắt mình đi mua đồ ăn sáng là có ý gì hả?
Mộng Nghi trợn mắt lấy túi bánh vạng mạnh vào người Nhất Phong quát."Cậu ăn no rồi rửng mỡ hả? Bánh kẹo nhiều thế này còn bắt tôi đi mua đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-sao-choi/2201541/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.