Nó ngồi trong nhà vệ sinh khóc đến cạn nước mắt, giờ đây nước mắt của nó không thể rơi được nữa chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, đôimắt nó nhòa đi như bị một lớp sương mù bao phủ, mũi nó nghẹn lại, đỏhồng lên ẩm ướt như một chú mèo con. Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từthở ra, nó lặp lại rất nhiều lần như để lấy lại tinh thần. Sau khi tâmtrạng đã ổn định lại nó mới bắt đầu đi lên lớp, bây giờ đã là tiết họcthứ ba rồi, nó đang không biết phải đối mặt ra sao với thầy cô và bạnbè, nó sẽ phải nói dối ư? Nhưng nó biết lấy lí do gì bây giờ?
Thời gian cứ dần trôi đi và nó không hề biết nó đã làm như thế nào mà đi tới được cửa lớp học, giờ thì nó càng bối rối hơn, nó không biếtphải nói gì với cô giáo nữa, nó nghĩ hay là nó đi về nhỉ nhưng tài xếcủa nó còn chưa tới. Một đống hỗn độn đang quấn lấy nó, chợt có mộtgiọng nói ấm áp xen lẫn hốt hoảng vang lên:
– Kìa Mỹ Duyên, sao bây giờ em mới lên lớp? Em làm cô lo quá, cô cũng đang định gọi điện cho ba của em đây.
Nó quay lại đằng sau nhìn thì ra là cô giáo chủ nhiệm, gặp cô nó lại càng hỗn loạn hơn, nó không biết trả lời sao với cô cả.
– Thưa cô, em … em …
Nó vô cùng bối rối và lo sợ, sự hỗn loạn đó cùng với nỗi buồn tủi ban nãy lại làm nước mắt nó trào dâng. Nó khóc rồi ôm chầm lấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ngoc-nghech-va-anh-chang-dep-trai/76829/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.