Tần Mục cúi đầu, trên tay cầm cuốn kịch bản của cô. Ánh đèn vàng rủ xuống gương mặt đẹp đẽ của anh. Thương Ngôn mới bước ra từ phòng tắm, dùng kẹp tóc quấn hết tóc lại. Nhìn anh chuyên chú nghiên cứu như vậy, cô đi tới bất ngờ hỏi: “Anh đang xem kịch bản của em à?” Tần Mục gật đầu, “Anh chưa từng đóng phim thần tượng, có chút tò mò thể loại phim thần tượng của bọn em là thế nào.” Thương Ngôn bật cười chỉ vào cuốn kịch bản: “Phim thần tượng bây giờ vô số tình tiết nhưng điểm chung chính là bá đạo tổng tài cùng nam phụ thâm tình. Nó thu hút rất nhiều người trẻ tuổi xem đấy.” Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn anh thật lâu, đúng là Tần Mục chưa đóng phim thần tượng bao giờ thật. Anh là nghệ sĩ phòng vé, đóng những bộ phim mang ra quốc tế tranh đua. Suốt mười năm đóng phim, anh chỉ tham gia đúng hai bộ phim truyền hình dài tập. Cô ngồi xuống sofa, nhìn anh sau đó tiến gần hơn nữa tới khi sát người anh mới hỏi, “Em rất tò mò vì sao anh không đóng phim thần tượng? Có phải thấy nó không đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất nhiều không?” Rõ ràng nếu anh đóng phim thần tượng sẽ được công chúng hoan nghênh, bộ phim đó cũng sẽ phá vỡ mọi rating. Hơn nữa giá trị nhan sắc Tần Mục cao như vậy, chỉ cần nói vài câu thoại đã khiến trái tim thiếu nữ rung động. Thương Ngôn không biết bản thân đã bao nhiêu lần xem mấy cái video do fans chỉnh sửa thành cốt truyện thần tượng của anh. Tần Mục nhìn cô gái nhỏ biểu cảm phấn khích, nhịn không nổi bật cười, nửa thật nửa đùa trả lời, “Anh đã ba mươi rồi không đóng được mấy bộ phim trẻ như em. Chẳng lẽ em muốn thấy anh không biết xấu hổ tranh vai với mấy tiểu sinh lưu lượng?” “Nào có! Cho dù anh diễn vai hai mươi tuổi thì mọi người cũng tin.” Đối với cô anh đánh bại hết mấy tiểu thịt tươi bây giờ. Thương Ngôn chưa từ bỏ ý định tiếp tục phản bác: “Hơn nữa tiền bối Tống lớn hơn anh hai tuổi thế mà vẫn đóng vài bộ phim thần tượng.” Tống Tư Hạo là dạng diễn viên có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, thể loại nào cũng tham gia từ điện ảnh đến phim truyền hình, từ phim điệp chiến đến phim thần tượng. Mấu chốt là anh ta đã ba hai tuổi, ấy vậy mà trên mặt không có dấu vết của năm tháng. Vẫn như cũ anh tuấn, soái khí, cách nữ chính hơn mười tuổi vẫn không mang lại cảm giác ông chú già. “Bởi vì cậu ta tính cách trẻ con, da mặt tương đối dày nên rất nhiều nghệ sĩ nam trẻ trung ghét cậu ta.” Thương Ngôn sửng sốt, nhớ lại lớp diễn viên trẻ như Cố Tinh Hà và Giang Thừa chưa từng nói ghét Tống Tư Hạo mà. Bọn họ thân thiết với cô khẳng định không nói dối cô, thậm chí còn cùng cô nói xấu người khác. Qua một lúc, cô mới nhận ra Tần Mục trêu trọc mình, bật cười sau đó không cam lòng thở dài. “Nhưng ước mơ của em chính là một lần được xem anh diễn vai bá đạo tổng tài. Anh đã vứt bỏ ước mơ của em.” Nhìn bộ dạng thất vọng của cô, giọng nói Tần Mục mang theo ý cười, “Em đã mong muốn như thế chi bằng tối nay anh cùng em diễn thoại, thỏa mãn tâm nguyện của em.” Thật chứ? Hai mắt Thương Ngôn sáng lên, thầy Tần nhà cô muốn đối thoại cùng cô. Thương Ngôn nhận ra trong quyển kịch bản này có nhiều câu thoại đậm chất tổng tài bá đạo. Được xem Ảnh đế diễn thử phim thần tượng thật hưng phấn!
Tuy rằng trong lòng đặc biệt mong chờ nhưng cô vẫn khách khí một chút, “Khớp thử kịch bản cũng được nhưng em sợ rằng sẽ khiến anh mệt mỏi.” Tần Mục nhìn kịch bản lắc đầu: “Không sao, vừa vặn tập luyện diễn xuất đôi chút.” Nghe anh nói như vậy, Thương Ngôn vội vàng lật tới cảnh quay ngày mai, chỉ vào: “Chính là đoạn này, ngày mai em sẽ diễn cảnh An Khả Khả được Doãn Hạo tỏ tình.” Thương Ngôn hớn hở, ý thức được An Khả Khả rụt rè dành tình cảm nhỏ bé cho Doãn Hạo. Cô ấy thận trọng, dè chừng đè nó dưới đáy lòng không muốn cho ai biết. Cô vội vàng kiềm chế nội tâm vui sướng, cùng Tần Mục diễn phim thần tượng cũng phải tập chung nâng cao kỹ thuật bằng không khẳng định mất hết mặt mũi. Cô mím môi, nghiêm túc đứng dậy diễn. “Doãn tổng, đây là đơn xin từ chức của tôi. Tôi cảm thấy mình không thích hợp ở lại công ty.” Thương Ngôn từ từ đưa kịch bản cho anh. Tần Mục nhíu mày, sắc mặt không vui đặt kịch bản lên bàn âm thanh lạnh lùng: “Đây là lựa chọn cuối cùng của em? Em muốn nhanh chóng rời khỏi tôi thế à?” Tần Mục nhập vai rất mau, Thương Ngôn đột nhiên cảm thấy mình lăn lộn với thể loại này mấy năm cũng không bằng anh lần đầu thử sức. “Không, không phải …” Cô cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng, “Tôi chỉ cảm thấy tất cả mấy thứ này không hề chân thực. Chúng ta biết nhau nhờ có giấc mộng kia, một khi không còn mơ nữa thì tôi với ngài giống như hai người ở hai thế giới khác nhau.” Một giọt nước mặt chảy dọc theo khóe mắt cô rơi xuống, Thương Ngôn đưa tay lau đi trong lòng kích động một phen. Lúc này không cần dùng đến thuốc nhỏ mà mà vẫn khóc được! Cô ngẩng đầu, khôi phục vẻ mặt đau thương, gằn từng chữ: “Doãn tổng, ngài sợ tôi sẽ nói chuyện trong mơ với mọi người sao? Ngày yên tâm, tôi cam đoan không nói với bất cứ ai.” Mỗi lời cô nói đều dùng kính ngữ, mày anh cau lại. Bình tĩnh đi đến sát lại gần cô, “Khả Khả, tôi thích em.” Giọng anh tràn đầy kiên định, mang theo vài phần nhu tình, “ Tôi thừa nhận ban đầu tiếp cận em bởi giấc mơ kia, tôi hoài nghi thân phận em. Nhưng tôi nhận ra tôi thích em.” Thương Ngôn lắc đầu, giọng nói tràn đầy dấm chua: “Tôi thấy ngài cùng thanh mai trúc mã của mình Thẩm tiểu thư ở vũ hội công ty nói nói cười cười. Thậm chí ngài còn ôm thắt lưng cô ấy.” “Thẩm tiểu thư?” Anh suy nghĩ chốc lát, tựa như nhớ ra nở nụ cười: “Em nói đến Thẩm Kiều? Cô ấy là họ hàng nhà nội, anh còn phải gọi cô ấy một tiếng Đường tỷ. Anh và cô ấy mà có ý với nhau chẳng phải loạn luân sao?” “Vậy … còn Tống tiểu thư?” Cô không biết vì sao luôn bất an, hỏi thẳng anh. “Tống Tư Tư? Cô ấy là con gái đối tác, hơn nữa đã có vị hôn phu. Vị hôn phu nhà cô ấy là bạn thân của anh.” “Còn có …” Cô còn muốn nói thêm nữa đã bị anh ôm lấy, ánh mắt tràn đày nhu tình, “Em nhớ rõ từng người phụ nữ bên cạnh anh như thế chẳng phải bởi thích anh hay sao?” Kế tiếp, Doãn Hạo sẽ dùng nụ hôn chặn lại nhưng lời An Khả Khả. Nhưng đây chỉ là khớp thoại nên không diễn cảnh đó. Thương Ngôn vui vẻ híp mắt mỉm cười, “Em cảm thấy anh diễn thật giỏi.” Dứt lời cô mới phát hiện tay anh vẫn đặt trên eo mình không chút ý tứ thả ra.
“Ngày mai em cũng diễn thế này?” Là một diễn viên chuyên nghiệp, đương nhiên Tần Mục biết diễn cảnh hôn, thậm chí cảnh trên giường đều phải làm. Nhưng nghĩ tới ngày mai Trình Cận thân mật với cô như vậy, trong phút chốc lí trí anh mất sạch. “Chắc là vậy, em đã nói với đạo diện cảnh hôn sẽ không hôn thật dùng góc quay đánh lừa khán giả thôi.” Nói xong cô nhìn anh, đưa mặt mình lại gần mỉm cười giảo hoạt giống tiểu hồ ly, “Thầy Tần, anh đang ghen à?” Cô vốn nghĩ anh tuyệt đối không thừa nhận, như thế mới giống anh nhưng Thương Ngôn không nghĩ tới chuyện Tần Mục gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng là anh đang ghen.” Hả? Thương Ngôn chớp mắt không biết nói gì. Cảm giác tay anh dùng lực mới nhớ tới Tần Mục vẫn đang ôm cô như trong kịch bản. “Em …” Còn chưa nói được lời nào Tần Mục đã cường thế đặt một nụ hôn lên môi cô, dây dưa kịch liệt. Hai mắt Thương Ngôn mở to sau đó lấy hết dũng khí cuộn chặt ngón tay, hàng lông mi cong vút run rẩy nhắm lại kiễng chân đón nhận nụ hôn này. Dường như cảm nhận được cô phối hợp, anh càng hôn mãnh liệt. Đôi tay không rảnh rỗi vuốt ve da thịt mềm mại, Thương Ngôn bị kích thích không kìm được phát ra tiếng rên yêu kiều. Cả người như nhũn ra, cũng may có anh đỡ lấy cô rồi nhẹ nhàng đặt lên giường. Ngoài chiếc áo tắm bông, bên trong cô không có mặc gì, phong cảnh đẹp mắt cứ thế lộ ra ngoài. Tóc đen xõa tán loạn trên gối, đôi môi căng mọng rõ ràng không có thoa son vậy mà giờ đây đỏ ửng câu người. Tần Mục cúi đầu hôn từ vầng trán lán mịn xuống chiếc mũi nhỏ xinh dần dà xuống hẳn xương quai xanh quyến rũ. Hô hấp anh nóng rực, phả thẳng vào cổ cô gây ra cảm giác ngưa ngứa. Thương Ngôn dồn dập mềm mại kêu tên anh, “Tần … Tần Mục.” Nghe được giọng cô, anh khó khăn dừng động tác nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước, thanh âm khàn khàn hỏi: “Được không em?” “Em …” Thương Ngôn cắn môi, giọng nói như mật ong ngọt chảy vào trái tim anh, “Ngày mai em có cảnh quay vào lúc bảy giờ.” Ý tứ của cô là, ngày mai phải đi quay sớm đừng lưu lại dấu vết ở xương quai xanh. Mọi người nhìn thấy sẽ không tốt. Nhưng Tần Mục lại hiểu lầm. Anh lấy lại lí trí, rời khỏi người cô, giọng nói vẫn nhiễm vài phần động tình, phẳng phất như khắc chế thứ gì đó trong mặt lại tràn đầy dịu dàng xin lỗi, “Là do anh nóng vội, xin lỗi em.” Trước khi đi vào phòng tắm anh còn lấy chăn đắp cho cô, phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy ồn ào. Thương Ngôn: “?” Cô quả thực không có ý tứ này mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]