Chương trước
Chương sau
Buổi tối hôm nay cô có nhấp vài ngụm rượu vang đỏ nên lúc này dáng vẻ ngà ngà say, hai má ửng hồng, mắt hạnh sạch sẽ như chứa đựng những vì sao trên trời.
Dáng vẻ này trong mắt Tần Mục không chỉ là đáng yêu mà còn khiến anh tâm trạng anh nhộn nhạo vì quá kinh diễm. Cô cười lên phảng phất như tiểu hồ ly muốn cướp đi linh hồn anh.
Hô hấp Tần Mục đình trệ.
Lúc này, Thương Ngôn ngẩng đầu lên, trên mặt chứa đầy ý cười. Lời sắp tới đầu môi còn chưa kịp nói bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi đến quẩn quanh da thịt trắng trẻo khiến Thương Ngôn bất giác ôm lấy cánh tay run lên.
“Thầy Tần …” Vừa mới nói được hai từ, người trước mặt đã chặn đứng lời cô.
Anh cau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn cổ tay đỏ ửng của cô gái nhỏ nhíu mày: “Cổ tay vì sao lại đỏ lên thế này?”
Thương Ngôn không nghĩ anh sẽ quan sát tỉ mỉ đến vậy. Cúi đầu nhìn xuống, so với khi nãy vệt đỏ này đã nhạt bớt rồi.
“Vừa rồi có người nắm tay tôi hơi dùng sức.”
Cô đem bàn tay dấu ra sau lưng, khẽ cười một tiếng: “Nhưng giờ thì ổn rồi, không hề đau chút nào.”
Ánh mắt Tần Mục tràn ngập vẻ đau lòng, thuần thục cởi áo vest tối màu khoác lên vai cô, “Nhiệt độ thời tiết đang xuống thấp, em mặc áo khoác vào rồi nói chuyện sau cũng được.”
“Cảm … cảm ơn thầy Tần.” Nhiệt độ cơ thể anh vẫn còn dư lại trên áo vest, thậm chí Thương Ngôn còn ngửi thấy mùi tùng hương thoang thoảng quen thuộc. Hai má vốn đã ửng hồng vì rượu nên còn hồng hơn.
Cô lặng lẽ nhìn ra phía sau lưng anh, Thịnh Hinh không biết đã rời đi từ lúc nào không hay.
Trong lòng cô ngập tràn vui vẻ, nụ cười trên môi cũng tươi hơn vài phần, “Thầy Tần, chúc mừng anh đã nhận giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.”
Tần Mục nhìn cô, trong ánh mắt cô gái nhỏ tràn ngập ý cười giống như rất thỏa mãn.
Thật ra từ khi lễ trao giải kết thúc, anh nhận về không ít lời chúc mừng. Có lẽ bởi vì bản thân nhận quá nhiều giải thưởng nên anh không còn cảm thấy kích động vui vẻ.
Nhưng giờ đây Tần Mục lại lây nhiễm sự vui vẻ bởi biểu tình quá mức chân thành của cô, “Cảm ơn em, tôi cũng chúc mừng em vì nhận giải nghệ sĩ được yêu thích nhất.”
Mục đích chúc mừng anh đã hoàn thành, thậm chí còn nhận lại kinh hỉ lớn. Vốn dĩ trong dự tính của cô xong xuôi sẽ rời đi tuy nhiên hiện tại cô lại muốn ở bên cạnh anh thêm chốc lát nhưng Thương Ngôn chẳng biết nên nói gì thêm,
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng là Tần Mục phá tan bầu không khí im lặng này: “Thứ bảy em có thời gian không?”
Thứ bảy? Là ngày sinh nhật của anh mà, Thương Ngôn vội vã gật đầu, “Có, đương nhiên có.”
“Vậy thì tốt.” Tần Mục khẽ cười, trong giọng nói lộ rõ tâm tình tốt, “Mười một giờ sáng thứ bảy tôi sẽ bảo Lâm Tín cho xe tới đón em.”
Thương Ngôn kích động, gật đầu đồng ý, lưu luyến không muốn tạm biệt anh nhưng vẫn phải lên xe trở về.
Khi cô đặt chân về nhà đã là một giờ sáng, chậm rãi tháo trang sức, tẩy đi lớp trang điểm, tắm rửa lại lần nữa cô mới lăn lên giường nghỉ ngơi.
Tuy nhiên một chút cũng không hề buồn ngủ, nhắm mắt khoảng mười phút, đếm được mấy trăm con cừu, đầu óc cô vẫn luôn thanh tỉnh.
Cô dứt khoát không ngủ nữa, cầm điện thoại lên lướt Weibo đến tận bốn giờ sáng mặt trời ló rạng.
Thương Ngôn thở dài, đáng ra cô nên ngủ sớm để chăm sóc giữ gìn da mặt. Cảm thán một hồi, cô vẫn chứng nào tất nấy lướt Weibo tiếp.
Tối qua sự kiện được nhiều người bàn tán trên Weibo nhất là lễ trao giải Bạch Hoa. Tùy ý lướt tin tức thôi cũng hiện lên đủ các thể loại tin tức liên quan đến lễ trao giải, không phải gif thì là video, không phải video thì là ảnh chụp.
Dẫn đầu hot search lần này không ai khác chính là bức ảnh Tống Tư Hạo và Tần Mục ôm nhau. Bức ảnh này được đoàn làm phim《 Sương Mù 》 chụp lại rồi đăng lên, không tới mười phút lượt chia sẻ và lượt like tăng lên vùn vụt.
Tấm ảnh này không chỉ được riêng fans của hai người họ chia sẻ mà mấy nghệ sĩ thân thiết cũng chia sẻ cùng dòng caption hài hước.
Trước khi công bố giải thưởng fans Tần Mục và Tống Tư Hạo còn đại chiến nhau ba trăm hiệp đến giờ lại bắt tay giảng hòa, đưa chiến hạm couple Mục Hạo ra khơi.
Thương Ngôn bật cười, quả nhiên là fans hâm mộ chuyện gì cũng có thể làm.
Hiện tại có vài tài khoản marketing mở cuộc bỏ phiếu nghệ sĩ sáng chói nhất trong lễ trao giải Bạch Hoa lần thứ mười ba vừa rồi. Thương Ngôn có chút tò mò nhấn vào xem, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong mắt cô là Thịnh Hinh. Bên dưới fans của chị ta thi nhau bình luận khen ngợi kỹ thuật cùng thái độ chuyện nghiệp.
Thương Ngôn bĩu môi tắt máy, cô thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi không xem nổi vị nữ thần hai mặt này.
Ngẩn ngơ một hồi, cô mới nhận ra mình chưa có phát Weibo cảm ơn fans nên Thương Ngôn vội vàng đi xuống giường đặt cúp lên bàn chụp lại. Ngón tay thoăn thoát đánh vài chữ.

@ Thương Ngôn V: Cảm ơn các fans đã nỗ lực bình chọn giúp tôi dành được giải thưởng này. Tôi sẽ cố gắng thật nhiều để trở nên ưu tú hơn.
Cô vừa mới đăng bài không lâu đột nhiên thấy Khương Uyển like bài.
Trong lòng cô ngạc nhiên, vào Wechat gửi tin nhắn hỏi cô ấy: Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?
Khương Uyển rất nhanh đã nhắn lại: Mình vừa mới thu dọn hành lý, nửa tiếng sau phải đến sân bay đi đến thành phố A quay phim.
Thương Ngôn cô gái siêu cấp vô địch xinh đẹp: 〈 Cố lên, phải thuận buồm xuôi gió đấy.jpg〉
Gửi xong cho Khương Uyển meme hình gấu trúc, do dự một hồi Thương Ngôn quyết định nói cho Khương Uyển biết: Hôm nay mình mới biết được bạn gái cũ của thầy Tần là Thịnh Hinh 〈Nhíu mày 〉
Khoảng chừng ba giây sau Khương Uyển kinh ngạc gọi ngay cho cô một cuộc điện thoại: “Con mẹ nó, cậu nói cái gì? Thịnh Hinh là bạn gái cũ của Tần Mục?”
Thương Ngôn nặng nề “Ừ” một tiếng, bình tĩnh đáp: “Ban đầu mình biết cũng ngạc nhiên giống cậu vậy nhưng giờ thì hết rồi.”
“Nếu mình nhớ không lầm thì …” Khương Uyên ngừng lại mấy giây rồi tiếp lời, “Hồi Đại Học, cậu vẫn luôn coi chị ta là nữ thần.”
“Đúng là từng như vậy.” Thương Ngôn thở dài, “Nhưng từ lúc đi đến bữa tiệc ăn mừng của đoàn phim 《 Sương Mù 》thì mình với chị ta cùng nhau cấu xé. Có thể nói mình đã đánh bại chị ta trong lần trò chuyện vừa rồi.”
Đầu dây bên kia truyền tới tràng cười sung sướng, “Tiểu Ngôn, ngày thường cậu ở trước mặt thầy Tần thì e thẹn nhưng sau lưng lại chiến đấu ác liệt với bạn gái cũ của thầy ấy. Không sợ thầy Tần biết sao?”
“Gì chứ, rõ ràng chị ta gây sự trước mà. Mình không tin Thịnh Hinh dám cáo trạng. Cậu biết không, trước mặt Tần Mục mình lúc nào cũng thất thố, gây ra mấy chuyện mất mặt.”
Cô đổi tay cầm di động, xếp chân ngồi trên giường ôm gối vào trong ngực, nói tiếp: “Quan hệ giữa thầy Tần với mình vừa có bước tiến triển mới, chị ta đột nhiên nhảy tới nói mấy chuyện không đâu. Nếu cậu là mình e rằng sẽ nhào vào đấm đá rồi.”
Khương Uyển khẽ hừ một tiếng, “Vậy cậu với thầy Tần của cậu mau chính thức hẹn hò đi. Nếu mình đoán không lầm thì người đàn ông thần bí ra khỏi nhà cậu đêm khuya là Tần Mục?”
“Đúng vậy, cậu vừa lòng với câu trả lời này chưa? Nói cho cậu biết, thứ bảy tuần này thầy Tần mời mình đến dự sinh nhật. Mình định khi đó sẽ thổ lộ với anh ấy.” Nói đoạn cô thở dài khó xử: “Nhưng mình không biết nên tặng anh ấy cái gì.”
Cô rất ít khi mua quà sinh nhật cho người khác phái, mỗi lần đến sinh nhật Giang Thừa hay Cố Tinh Hà cô đều trực tiếp mời họ đi ăn rồi phát qua Wechat một bao lì xì. Cho nên nhất thời Thương Ngôn không biết tặng thứ gì cho Tần Mục.
“Cậu mua cà vạt tặng thầy ấy đi.” Khương Uyển nghiêm túc nói.
Cà vạt? Đề nghị này khá ổn.
Thương Ngôn hào phóng muốn khen Khương Uyên vài câu nhưng lại nghe cô ấy bổ sung, “Đến lúc ấy, sau khi xác nhận mối quan hệ với nhau. Hai người có thể dùng cà vạt gia tăng sự kích thích khi làm chuyện đó đó. Mình khẳng định tình cảm giữa hai người sẽ càng thêm khăng khít.”
Thương Ngôn: “…”
Biết ngay là cô ấy sẽ nói ra mấy lời đen tối mà.
“Cậu nên coi trọng ý kiến này của mình. Aida! Quản lí gọi mình rồi, không nói chuyện với cậu nữa. Tạm biệt nha, mình chờ tin tốt của cậu.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Thương Ngôn trầm tư ngồi trên giường một hồi. Bỏ qua cái gọi là gia tăng tình thú thì tặng cà vạt là một ý tưởng tốt. Đến khi đó cô có thể kiễng chân thắt cà vạt cho anh.
Nghĩ đến thôi đã thấy cảnh tượng đó ấm áp, hòa hợp.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, trong điện thoại Thương Ngôn tràn ngập tìm kiếm:
#Làm thế nào để thắt cà vạt.
#Cách thắt cà vạt hiệu quả.
#Thắt cà vạt trong vòng một phút.
Đúng sáu giờ sáng thứ bảy, ngay khi chuông báo thức vang lên. Thương Ngôn uể oải bật dậy, xốc chăn rời khỏi sự êm ái của chiếc giường.
Ngày hôm nay cô phải thật hoàn mỹ.
Đầu tiên nên đánh răng, rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó hơn nửa tiếng sau Thương Ngôn bắt đầu sấy tóc, đắp mặt nạ, trang điểm lựa chọn quần áo. Hoàn tất mọi thứ thì cũng mất khoảng bốn tiếng.
Trước khi ra khỏi nhà, cô có ngoái lại nhìn bản thân trong gương một lần nữa.
Hoàn hảo.
Đúng chuẩn style thiếu nữ ngọt ngào quyến rũ.

Xác nhận quà tặng đã cầm trên tay, Thương Ngôn chậm rãi đóng cửa. Vừa nhìn thấy cô lại gần, Lâm Tín đã mở miệng khen: “Thương tỷ, hôm nay chị thật xinh đẹp!”
Ngữ khí Lâm Tín phát ra khoa trương, Thương Ngôn nghe xong nhịn không nổi cong môi cười, “Cảm ơn, cậu rất có mắt nhìn đấy.”
Ngồi trên xe, Thương Ngôn hướng mặt ra phía trước hỏi: “Bình thường sinh nhật của thầy Tần sẽ có những ai đến chúc mừng vậy?”
“Mấy năm gần đây Mục ca chỉ mới mấy nghệ sĩ và đạo diễn thân thiết.”
Lâm Tín vừa lái xe vừa liệt kê vài người hay tới dự: “Như là mấy nghệ sĩ Tưởng Tư Diệp, Chung Tâm Dật, Tống Tư Hạo, Trường Vũ Tinh còn đạo diễn thì có Hứa Bình và Lục Hằng. Em nghĩ những ai thân thiết ở thành phố B thì anh ấy sẽ mời.”
Thương Ngôn gật đầu, những người Lâm Tín nói đều là nhân vật có tiếng nói trong giới giải trí. Quả nhiên là bạn bè của thầy Tần, ai cũng lợi hại.
Nhưng mà, cô chưa từng hợp tác với họ, như vậy sẽ không có đề tài nói chuyện dẫn đến tình trạng ngượng ngùng. Hơn nữa cô nghe nói mấy diễn viên phái thực lực thường không thích nghệ sĩ lưu lượng như cô.
Nghĩ tới đây thôi, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ lo lắng.
Căn hộ của Tần Mục nằm ở phía Đông khu Lệ Cảnh Uyển, là một khu nhà xa hoa có hệ thống bảo an nghiêm ngặt. Đến cả Lâm Tín cũng phải đưa giấy chứng nhận mới được đỗ xe vào.
Lâm Tín chỉ đưa cô tới cửa chung cư rồi rời đi ngay. Thương Ngôn lung túng, hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa.
Không bao lâu sau, người ra mở cửa là Tần Mục. Cô khẽ cười, đưa món quà ra trước mặt, “Thầy Tần, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Giọng nói cô vừa trong trẻo vừa dễ nghe, Tần Mục mỉm cười nhận lấy món quà. “Cảm ơn em.”
Nhân lúc đang đổi giày tại huyền quan, Thương Ngôn hướng mắt về phía trước thăm dò, hỏi anh: “Thầy Tần, hiện tại đã có ai tới chưa?” Cô không nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách cho nên không đoán được.
“Chỉ có Tống Tư Hạo rảnh rối đến từ chín giờ sáng.”
Cô ngạc nhiên, cảm thán: “Tiền bối Tống thật có thành ý.”
Đến tận bây giờ cô mới biết mối quan hệ giữa Tần Mục và Tống Tư Hạo thực chất rất thân thiết, nếu không đâu có ai sáng sớm đã tới nhà chúc mừng sinh nhật.
“Cậu ta thực chất chỉ là tên nhàn rỗi.” Tần Mục lắc đầu dẫn cô vào phòng khách.
Trong phòng khách Tống Tư Hạo ngồi trên ghế sofa xem mấy chương trình tạp kỹ. Thấy Tần Mục dẫn Thương Ngôn vào, gương mặt anh ta hiện rõ tia thích thú.
Nhịn không được chế nhạo Tần Mục một câu, “Đã mấy năm rồi, tôi lúc nào cũng thấy cậu mời mấy gương mặt thân thuộc cuối cùng hôm nay cũng chịu mời một gương mặt mới mẻ đến rồi hả?”
Anh ta dứt lời liền đứng dậy, kiểm tra quần áo không bị nhăn nhúm mới đưa tay ra đón tiếp cô: “Xin chào Thương tiểu thư.”
Thương Ngôn gật nhẹ đầu, khách khí nói: “Xin chào tiền bối Tống.”
“Tôi nhớ rõ mấy hôm trước ở lễ trao giải Bạch Hoa, em chính là cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh than.”
Tống Tư Hạo chủ động nói về lễ trao giải, Thương Ngôn cũng nhiệt tình hơn hẳn. Cô nhớ tới lúc anh ta nhiệt tình ôm ấp Tần Mục, nhấp miệng cười một tiếng: “Tôi cũng nhớ rõ hình ảnh tiền bối Tống ôm chặt lấy thầy Tần trên sân khấu.”
Anh ta nghe vậy lập tức bật cười, vẻ mặt ai oán, “Tôi nói cho em nghe, sau cái ôm ấy cậu ta còn tức giận với tôi mấy ngày không lí do. Em nói xem có phải cậu ta là một tên keo kiệt không? Đâu phải thiếu nữ mới lớn mà ngay cả ôm cũng không cho?”
Thương Ngôn nhớ tới vẻ mặt bất ngờ khi bị ôm của Tần Mục, nhỏ giọng cười.
Tần Mục liếc mắt nhìn Tống Tư Hạo: “Mấy hôm nay tôi đều bận, không rảnh rỗi nói chuyện vớ vẩn với cậu.”
Tống Tư Hạo hừ một tiếng, giống như không tin mấy lời anh nói. Quay sang vui vẻ với Thương Ngôn: “Tần Mục là kiểu người miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Trên mạng dùng hai từ gì để hình dung ấy nhỉ?”
“Là ngạo kiều [1], muộn tao [2] thì phải?”
[1] Ngạo kiều: Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ. Có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.
[2] Muộn tao: Ý chỉ người tâm khẩu bất nhất, miệng nói không trong lòng nói có. Thích che dấu suy nghĩ của bản thân bằng thái độ, hành động đi ngược lại với điều mình nghĩ.
“Bingo! Chính xác là hai từ này.” Tống Tư Hạo kích động nắm lấy cổ tay cô, nhất quyết đòi đập tay, “Nào, chúng ta cùng nhau give me five.”
Thương Ngôn: “…”
Hóa ra lúc nãy cô suy nghĩ nhiều rồi, có khách mời nhiệt tình như Tống Tư Hạo thì bầu không khí không thể tẻ nhạt được đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.