Chương trước
Chương sau
Gửi xong những lời này, Thương Ngôn đứng dậy đi đến phòng bếp lấy từ trong ngăn tủ ra một túi đường nâu mới tinh. Cô cẩn thận xé vỏ, thả từng viên đường nâu vào trong cốc thủy tinh chứa đựng nước nóng, viên đường dần dần tan ra lan tỏa mùi hương ngọt ngào. Điện thoại đặt trên mặt bàn nãy giờ vẫn chưa có thông báo hồi âm của anh. Thương Ngôn ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là mười hai rưỡi hẳn là anh đã ngủ.
Cô nhấp môi uống một ngụm nước đường suy nghĩ có nên rút lại tin nhắn không? Dù sao cũng chưa qua hai phút, tuy nhiên ý niệm này vừa mới lóe lên Thương Ngôn đã đè ép nó xuống.
Giờ mà xóa cô sẽ không có dũng khí theo đuổi nam thần nữa đâu.
Thở dài một hơi, cô cố gắng xóa tan suy nghĩ muốn rút tin nhắn đi bằng cách khuấy tan vài hạt đường dưới đáy cốc. Đôi mắt lâu lâu không tự chủ được nhìn về phía điện thoại.
Anh vẫn chưa trả lời, quả nhiên đã đi ngủ thật rồi. Cô đành phải từ bỏ ý định chờ tin nhắn của anh đến mới đi ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, Tần Mục như thường lệ tỉnh dậy. Việc làm đầu tiên của anh chính là vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó bắt đầu thời gian luyện tập thể lực cuối cùng mới chậm rãi ăn sáng rồi mở điện thoại ra xem tin tức.
Bữa sáng của anh do Lâm Tín phụ trách, cậu ta cẩn thận đặt sữa bò nóng, trứng gà chiên cùng bánh sandwich lên bàn. Hoàn tất mọi thứ mới lên tiếng: “Anh Mục, có thể ăn sáng rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Tần Mục nhấn nút tạm dừng, từ máy chạy bộ đi tới bàn ăn.
An ổn ngồi xuống ghế, anh mới mở khóa điện thoại. Như thường lệ có rất nhiều thông báo hiện thị. Anh không để ý lắm trực tiếp bỏ qua nhấn vào tin nhắn Wechat mà Thương Ngôn gửi tới.

Nhìn dòng tin nhắn này, khóe môi Tần Mục bất giác cong lên lộ vài phần ý cười. Suy nghĩ vài giây, anh cuối cùng cũng trả lời cô.
Mà bộ dạng này của anh đều bị Lâm Tín đứng gần đó nhìn thấy, cậu ta tò mò mon men tới
hỏi: “Anh Mục chuyện gì khiến anh mỉm cười vui vẻ tới vậy thế? Có phải là mùa xuân của
anh tới rồi hay không?”
“Ừ.”
Tần Mục lần này không có phản bác cậu ta, trong lúc phết mứt vào bánh mì anh nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi vẫn còn đang theo đuổi em ấy nhưng cậu cứ nói với người đại diện về chuyện này đi, để chị ấy chuẩn bị phương án thông báo với giới truyền thông.”
Lâm Tín cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn hết rồi, cậu ta kinh ngạc tới mức của thể nhét nguyên một quả trứng gà vào miệng.
“Anh Mục, anh không có đùa đấy chứ?” Cậu ta vốn chỉ định bát quái hỏi anh vài câu không ngờ anh lại ném cho cậu ta câu trả lời phỏng tay như vậy. Cái này có thể gọi là không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng liền chấn động người nghe.
“Tôi giống như người nói giỡn à?” Mi anh hơi nhíu lại, dường như không hài lòng với lời nói của cậu ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.