Chương trước
Chương sau
Thương Ngôn đành phải lấy trà thay rượu, cùng Tần Mục chạm ly.
Nhận thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người có chút nặng nề, cô chủ động chuyện sang một đề tài nhẹ nhàng hơn.
“Thầy Tần, năm đó anh rõ ràng là học bá vì sao cuối cùng lại chọn theo con đường giải trí?”
Trường đại học khi ấy anh theo học là một trong những trường tốt nhất của Trung Quốc. Theo như một số thông tin Thương Ngôn nghe ngóng thì anh lúc đó là lá cờ đầu của trường, không bao giờ trượt khỏi top ba trong các bảng xếp hạng thành tích. Cứ giữ vững như vậy sau khi tốt nghiệp chắc chắn có thể ở lại trường làm giảng viên. Mà danh xưng giáo sư trường Đại học nổi tiếng rất vẻ vang lại không nhiễm thị phi như cái mác ngôi sao ngành giải trí.
Tần Mục nghe cô hỏi vậy thì lắc nhẹ chén rượu, nhấm nháp một ngụm rượu vang, đuôi lông mày hơi nhíu lại: “Bởi vì học nhiều sẽ dẫn đến hói đầu.”
“Hả?”
Hai mắt Thương Ngôn mở to, hóa ra không phải giống như trên mạng đồn, nói anh vào giới giải trí xuất phát từ tình yêu diễn xuất mà là vì anh sợ hói đầu.
Nhìn vẻ mặt tin sái cổ của cô, khóe miệng anh cong lên mang vài phần ý cười. Qua một lúc, anh mới nghiêm túc trả lời.
“Có thể là vì tôi muốn sống thử trong những hoàn cảnh khác nhau. Muốn thông qua đóng phim mà cảm nhận cuộc sống, cảm xúc của từng nhân vật. Mỗi khi đóng xong một bộ phim tôi như trải qua một cuộc đời mới.”
“Câu trả lời này của anh rất thuyết phục người nghe.” Thương Ngôn gật gật cái đầu nhỏ, thở hắt một hơi liền biết lí do đầu tiên là anh trêu mình.
Bỗng nhiên nam thần nhà cô nổi hứng trêu đùa làm cô chưa có thích ứng kịp thời liền tin tưởng anh vô điều kiện. Thương Ngôn cảm thấy biểu hiện tin tưởng khi nãy của mình thật ngốc.
“Vậy thầy Tần có muốn biết tôi vì sao muốn gia nhập giới giải trí không?” Tần Mục nhìn cô một cách tràn đầy tò mò, “Em nói đi.”
“Tôi muốn gia nhập giới giải trí bởi vì giáo viên thời trung học của tôi!”
Dường như cô đang nhớ lại khoảng thời gian đó nên biểu cảm gương mặt rất hơi nhăn lại, bĩu môi: “Thành tích lúc đó của tôi không được tốt cho nên giáo viên chủ nhiệm cực kỳ không vừa mắt tôi. Rõ ràng là mấy nam sinh kia tự nguyện viết thư tình gửi tôi, một cái liếc mắt tôi cũng chẳng thèm nhìn vậy mà vị giáo viên ấy mắng tôi. Nói tôi khiến học sinh của bà ấy trở nên hư đốn, không những thế còn bắt tôi chép phạt đôi khi đánh vào lòng bàn tay tôi.”

“Câu nói bà ấy nói với tôi nhiều nhất chính là đừng ỷ vào ngoại hình xinh đẹp của bản thân, vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không hữu dụng. Dù sao em cũng không thể trở thành minh tinh nổi tiếng dùng mặt kiếm cơm được. Tôi của khi đó cực kỳ tức giận nên đã báo danh vào Học viện Điện Ảnh.”
Nói đoạn, cô lại đắc ý mà cười, “Sau đó tôi đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Khi trường học tổ chức lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường tôi liền tới quyên tiền trở thành khách mời được đứng trên sân khấu chia sẻ. Thời điểm vị chủ nhiệm đó thấy tôi sắc mặt bà ấy nhanh chóng tái mét.”
Rõ ràng vài giây trước trên khuôn mặt tinh xảo của cô còn vương nét giận giữ rất nhanh mấy giây sau đã cười đến sảng khoái. Giống như mọi phiền não có thế vứt lên chín tầng mây.
Tần Mục thấy vậy bất giác không nhịn được mỉm cười theo cô.
Hai người bọn họ cứ vậy chia sẻ thêm với nhau về những chuyện thú vị khi tham gia diễn xuất. Rất nhanh bữa tối ngày hôm nay đã kéo dài hai giờ đồng hồ.
Sau khi chào tạm biệt Tần Mục, Thương Ngôn trở lại phòng khách, thuận tay cầm lấy điều khiển TV trên ghế sofa.
Trên màn hình lớn phát sóng chương trình tạp kỹ có rating cao. Người dẫn chương trình cùng dàn khách mời làm đủ trò khiến khán giả bên dưới cười không ngớt. Nhưng Thương Ngôn lại chẳng thể cười nổi, cô chán nản tắt TV đi quyết định về sau sẽ không xem chương trình này nữa.
Cô ngẩn người trên ghế sofa suy nghĩ, trước khi Tần Mục chia sẻ, cô tuyệt đối không nghĩ tới anh hồi nhỏ lại đáng thương giống mình.
Năm đó, sau bộ phim 《 Vạn Cổ Thiên Thu 》kết thúc không lâu anh liền nhận được bộ phim《 Tương Dạ 》. Cả hai bộ phim đều là phim do hai đạo diễn nổi tiếng lúc bấy giờ khởi quay, vậy mà hai người đó đều yên tâm giao nó cho anh khiến giới truyền thông vô cùng nghi ngờ. Nhiều người ghen ghét đặt điều bôi đen Tần Mục.
Bọn họ nói anh là tiểu bạch kiểm được phú bà bao nuôi, còn nói anh thực chất là phú nhị đại chơi bời ở giới giải trí tới khi chán sẽ rời.
Tuy nhiên chỉ sau một đêm, những tin đồn này nhanh chóng biến mất. Vài bloger viết bài bôi đen anh đã quay clip chân thành xin lỗi. Cho nên thân phận của anh càng ngày càng thêm bí ẩn, mọi người chỉ dám chắc chắn anh là kẻ có bối cảnh, bối cảnh lớn tới mức đến giờ chưa ai khám phá được.
Giờ đây biết được nhiều hơn về anh, Thương Ngôn có chút đau lòng. Có lẽ thích một người chính là như vậy, một khi biết được anh có chuyện không vui tự nhiên sẽ cảm thấy thương xót, đau đớn tựa như là chuyện của bản thân.
Nhưng mà mọi thứ đều đã là chuyện xưa. Hiện tại anh có sự nghiệp thành công, được nhiều người yêu mến chắc hẳn sẽ không còn âu sầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.