Hôm sau là Chủ nhật, hôm trước phải trải qua một ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ một mạch đến một giờ chiều.
Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường, cho đến khibị tiếng đập cửa ầm ầm của Trình Thần gọi dấy. Tay túm vội mới tóc bùxù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị. Chị có vẻ vô cùng phấnkhích, vừa vào cửa đã kéo tay tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từtrên xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua cũng không tệđấy chứ”
Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu nói của chịđã nghe chị cười hề hề nói tiếp: “Thôi không cần hỏi không cần hỏi,trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấutối qua kịch liệt đến đâu rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn chị một cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dámnhắc hả! Tại sao Tần Mạch lại đến! Sao anh ta lại đến!” Nói rồi khôngthèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay vỗ bộp bộp vàomông chị trút giận: “Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà còn làm nhưvậy em sẽ tuyệt giao với chị.”
Trình Thần tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong hả giận, tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống một ngụm nước thật to.
Chị làm vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy trên bàn vờ chấmchấm ‘nước mắt khô’: “Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệcchị mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959156/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.