Từ sau khi gặp lại Tần Mạch, tôi quay về thành phố bắt đầu chìm trong chuỗi ngày ảo tưởng.
Mỗi ngày về nhà tôi lại ngóng trông hình bóng chiếc xe hơi lặng lẽđậu dưới lầu, nếu không có xe, thì lại mong ngóng trước cửa nhà xuấthiện hình ảnh một người đàn ông trầm mặc đứng đó, nếu vẫn không có nữa,thì sẽ đi đi lại lại trước cửa sổ băn khoăn, dưới lầu có ai đang chờ đợi hay ngóng trông không…
Ở mỗi lối rẽ hy vọng một bóng hình quen thuộc đang chờ đợi, nở nụcười với tôi, ở mỗi góc đường mong mỏi một cuộc gặp gỡ lãng… xẹt bất ngờ kiểu Hàn Quốc, nơi mỗi con hẻm đi qua lại ảo tưởng người kia vẫn luôntheo sau, lặng lẽ chờ tôi quay đầu hàn huyên.
Nhưng hiện thực là một tấm gương không biết nói dối, nó nói rõ ràngvới tôi rằng, Tần Mạch không phải là một kẻ điên cuồng biến thái chuyêntheo dõi, một thành phố lớn thế này, không phải ai muốn gặp ai cũngđược.
Mà chờ mong của tôi rốt cuộc cũng chỉ là chờ mong mà thôi.
Hai tuần mang tâm trạng này rồi cũng trôi qua, tôi đã suy nghĩ thôngsuốt, cất hết những bộ cánh đẹp đẽ vào lại trong tủ, quay lại bộ dángtrước đây, chấm dứt việc tô tô vẽ vẽ cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để đi muamột gói mì ăn liền, cũng từ bỏ luôn việc suốt ngày thập thò như do thámđể tìm kiếm bóng hình ai kia.
Tôi lại tiếp tục sống cuộc sống ăn, ngủ, làm việc như trước, chỉ duycó một việc vô cùng đau đầu là những cú điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959154/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.