Chỉ một câu của Tần Mạch khiến tôi phải tính toán lại toàn bộ bản dựkiến tiến độ thi công, càng nghĩ càng hận anh ta đến trào máu. 
Nhưng tôi không ngờ nhóm thợ lại rất vui còn nói bận cũng tốt, có thể hoàn thành để về quê ăn tết sớm. Tôi cũng nghĩ, thôi thì công việc còntồn đọng để sang năm cũng không hên, cứ hoàn thành trước tết, cầm mộtcục tiền lương và thưởng, mua sắm ít quà đắt tiền hiếu kính cha mẹ đểông bà trước mặt họ hàng có thể ngẩng đầu, khoe thành quả của con gáicũng tốt. Nghĩ thoáng như vậy nên tôi thấy yêu cầu của Tần Mạch cũngkhông còn quá đáng. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tốc độ thi côngcòn nhanh hơn so với lúc trước. 
Việc trang trí đã đi vào giai đoạn hoàn chỉnh, việc cần tôi làm ngàycàng ít, có khi không có việc gì làm tôi còn có thể quay về công ty dựvài cuộc họp cuối năm. Tạ Bất Đình khen ngợi tôi không tiếc lời cũng hào phóng tăng cho tôi không ít tiền thưởng. Tôi thầm mắng: bóc lột tôi thê thảm như vậy, món tiền thưởng này chắc là muốn an ủi tôi đây mà. 
Những ngày mệt mỏi đã qua, đến lúc tôi nghĩ cuộc sống của tôi đang chậm rãi bắt đầu trở lại quỹ đạo thì… lại xảy ra chuyện. 
Hôm ấy, chúng tôi đang sắp bắt tay vào sơn nhà Tần Mạch, tôi đứng một bên quan sát, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi hơi ngạcnhiên, để tiện cho việc trang trí, cửa nhà thường không đóng, tôi nhìnra cửa thì thấy một người đàn ông trung niên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959133/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.