Lúc Thẩm Hi Nhiên chạy đến bệnh viện đã là 11 giờ khuya hôm sau.Trình Thần đã ngủ, trên mặt không còn chút sức sống nhưng sắc mặt ThẩmHi Nhiên lúc này còn tệ hơn cả Trình Thần. Anh ta ngây ngốc nhìn TrìnhThần, đến cả tay còn không dám chạm vào chị ấy.
Tôi yên lặng, liếc một cái, trả lại vị trí bên giường cho anh ta, lấy áo khoác lặng lẽ đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, tôi còn kịp thấy chàng công tử xưa nay vốn caongạo gục đầu vào bên giường Trình Thần, khóc không thành tiếng.
Tình yêu là gì? Nếu nói nước mắt của Thẩm Hi Nhiên lúc này chỉ đều vì đau lòng chứ không phải hối hận thì tôi cảm thấy anh ấy thật sựyêu Trình Thần, bởi vì đau lòng là thực sự quan tâm, còn hối hận là bởilỗi lầm mà ra.
Một ngày một đêm chăm sóc Trình Thần đã khiến toàn thân tôi rã rời.Sau khi về nhà, tôi tắm rửa qua loa rồi lên giường. Tôi vốn nghĩ đêm nay chắc sẽ có một giấc ngủ ngon, không ngờ lăn qua lộn lại giấc ngủ vẫnkhông tới.
Rõ ràng chỉ gặp người đàn ông đó vài lần nhưng bây giờ trong đầu lạitràn đầy hình bóng của anh ta, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm vô lăng, giọng nói trầm thấp, tao nhã như đàn cello, nghĩ đến nhữngngón tay đó từng lướt nhẹ qua lưng mình, môi người đó nhẹ nhàng hôn nhẹlên mi tâm, trí nhớ của tôi bất giác lại quay về đêm đó.
Tôi xoay người xuống giường, rót cho mình một ly nước lạnh uống. Sờtay lên đôi gò má nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959123/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.