Năm giờ rạng sáng, đồng hồ báo thức Tư Đằng đặt trong điện thoại di động vang lên.
Vuốt vuốt mí mắt, lấy điện thoại dưới gối ra ngắt đồng hồ báo thức, sau đóđã nhìn thấy cặp mắt ai oán mở to của Ngũ Hoạ Nhu.
Cô biết, anh muốn cùng Kiều Âu đi bệnh viện nhìn Kiều Lộ rồi.
Biết rất rõ ràng bây giờ Kiều Lộ thích Mộ Tử Tiêu, nhưng là nghĩ tới lúctrước cô ấy tức sùi bọt mép chạy đến doanh trại bộ đội tìm mình, muốnmình rời khỏi Tư Đằng, Ngũ Hoạ Nhu liền thế nào cũng không vui.
Giương mắt nhìn Tư Đằng, một đôi cánh tay trắng nõn nà dây dưa cổ Tư Đằng.
"Không được nhìn cô ấy nhiều! Không được chạm vào cô ấy! Không cho ôm cô ấy!"
Tư Đằng sững sờ, ngay sau đó hiểu ý, cười cười, ôm Ngũ Họa Nhu vào trongngực: "Biết. Lại nói, đời này trừ em ra, anh cũng không chạm qua ngườiphụ nữ khác a, như thế nào lại người thân nhà?"
Ngũ Hoạ Nhu chu cái miệng nhỏ nhắn, eo ếch còn có chút chua xót.
Bởi vì cùng Tư Đằng tách ra tốt một khoảng thời gian rồi, tối ngày hôm qua bọn họ triền miên tổng cộng bốn lần mới ngủ.
Hướng cái cổ Tư Đằng lại cọ xát, Ngũ Hoạ Nhu mè nheo: "Em mặc kệ! Dù saokhông làm là được rồi! A Tư, em thật sự vô cùng yêu anh, anh không thểđể cho em đau lòng."
Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt, nha đầu nàynhất định không biết sáng sớm là thời điểm tinh lực của đàn ông thịnhvượng nhất. Hơn nữa anh còn là người luyện võ, thể năng càng không tựnhiên phải nói nữa, tối hôm qua nếu không phải là nhìn Ngũ Họa Nhu cònnhỏ tuổi còn quá non nớt thì một đêm làm bảy lần là tuyệt đối có thể.
"Nha đầu, đừng đùa với lửa."
Ngũ Hoạ Nhu không kịp phản ứng, chợt lật người mà lên, thân thể trầntruồng trực tiếp trèo lên trên người Tư Đằng, chỉ vừa mới vừa lên không đến hai ba giây, sắc mặt đại biến, sau đó vội vàng bò xuống dưới .
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tư Đằng thầm than, nha đầu này đã sớm nhắc nhở rồi mà thế nào luôn không coi lời anh ra gì?
"Đáng ghét! Anh lưu manh! Làm sao anh còn không chịu kìm chế, liền thay đổi đại biến cứng rắn!"
Ngũ Hoạ Nhu bất mãn oán trách, cô chỉ đơn thuần nghĩ muốn cùng anh thân cận mà thôi, nhưng không nghĩ người này dễ dàng động dục như vậy!
Nhìn tiểu nha đầu trước mắt mặt cảnh giác, Tư Đằng cưng chiều vuốt tóc cô,sau đó vén chăn lên rời giường. Nếu như không phải là thời gian khôngcòn kịp, sợ Kiều Âu chờ ở bên ngoài , anh nhất định hung hăng đè ở nhađầu này trên người, thương yêu một lần không đủ.
"A! lưu manh!"
Nói thật, đây là lần đầu tiên Tư Đằng đung đưa thân thể ở trước mặt côkhông chút kiêng kỵ, trước ở nhà trọ, mặc dù đã có lần đầu tiên, nhưngkhi đó ánh đèn rất yếu ớt, hơn nữa lần đầu tiên cả hai cũng có chút xấuhổ cho nên cũng không có nhìn kỹ nơi đó.
Hiện tại giữa ban ngày nhưng anh lại không cố kỵ chút nào rồi.
Tư Đằng cười cười, cũng không nói chuyện, hai ba lần mặc xong y phục củamình, dặn dò Ngũ Họa Nhu ăn cơm thật ngon, nghĩ lại chính mình dặn dòthật là dư thừa, làm sao cô có thể ăn cơm không ngon đây?
Tư Đằng xuống lầu đến đại sảnh nhà họ Đoàn, phát hiện Kiều Âu đã chờ ở đó rồi.
Nhìn dáng vẻ Kiều Âu tỏa ra sáng ngời, Tư Đằng cũng biết, chủ tử nhà mìnhnhất định là cố kỵ thiếu phu nhân có thai cho nên mới hết sức ẩn nhẫnđi, mà tối hôm qua ôm nàng ngủ cả đêm, chắc hẳn cũng an tâm.
Haichủ tớ đi tới cửa lớn nhà họ Đoàn, rất ăn ý quay đầu lại liếc mắt nhìn,ngầm hiểu lẫn nhau mà nghĩ , sợ là sau này nơi này là nhà thứ hai củabọn họ.
**********************
Sau một giờ bọn Kiều Âu đến Kiều Lộ tỉnh lại. Cô mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, trong mắt là trầnnhà trắng như tuyết, đèn trên trần nhà đơn giản, còn có ánh mắt lo lắngcủa Kiều u.
"Lộ Lộ ~"
Kiều Âu ân cần kéo tay nhỏ bé củacô, vội vã cuống cuồng hỏi, Kiều Lộ nhìn thấy Kiều u, đôi môi khẽnhếch, động mấy cái, sau đó nói: "Chính em nằm mơ à?"
Kiều Âucười: "Nha đầu ngốc, thế nào lại là đang nằm mơ rồi, bây giờ em đang ởbệnh viện, bị em nhắn tin, anh nhận được sẽ tới xem em. Anh cùng với em, không cần phải sợ! Không sao!"
Nhìn người em gái mình thương từnhỏ tới lớn, giờ phút này dáng vẻ suy yếu bất lực, Kiều Âu đau lòngkhông cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày phải nhìn người em mình che chở nhiều năm phải chịu khổ như thế, bị loại tình trạng này.
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, mặc dù chưa thích Kiều Lộ, nhưng dù sao nhìn nha đầu này lớn lên, nhìn thấy cô tỉnh lại anh cũng vui mừng. Xoay người đi ra bên ngoài gọi bác sĩ và y tá tới giúp đỡ kiểm tra thân thể Kiều Lộ.
Bác sĩ làm kiểm tra cơ bản cho Kiều Lộgiống như các bệnh nhân tỉnh lại sau giải phẫu, sau đó dặn dò y tá caocấp chú ý tình hình diễn biến của cô, cũng dặn dò lại qua hai ngày nữamới có thể uống một chút thức ăn lỏng. Sau đó rồi rời đi.
Kiều Lộ thân thể rất yếu, không ngồi nổi, trên bụng có vết khâu còn chưa cắtchỉ, trên mu bàn tay trái đang truyền nước biển, nhìn thấy Kiều Âu liềnnhớ lại chính mình uống thuốc, nhất định là bị anh cứu sống.
"Lộ Lộ!"
Nhìn cô không ngừng ngọa nguậy cái miệng nhỏ nhắn, Kiều Âu biết cô có lờimuốn nói cùng mình, vội vàng ghé tai dán lại gần nhưng cũng chỉ ngheđược: "Anh ~ anh ấy, anh ấy có tới không?"
Một câu nói này, giống như là đã dùng hết toàn bộ hơi sức, nói xong, Kiều Lộ liền nằm ở trêngiường thở hổn hển, cặp mắt khao khát nhìn anh, Kiều Âu không nhẫntâm tức giận.
"Lộ Lộ, cậu ta không tới. Có phải em cũng nhắn tin cho cậu ta?"
Kiều Lộ gật đầu một cái.
Lần này, Kiều Âu coi như là hoàn toàn nổi giận!
Coi như dù Mộ Tử Tiêu không thích Kiều Lộ, nhân mệnh quan trọng, tại saocậu ta có thể ngồi yên không để ý đến? Từ lúc chuyện phát sinh đến bâygiờ, đừng nói bóng người Mộ Tử Tiêu, ngay cả một cuộc điện thoại hoặctin nhắn cũng không thấy!
Ngày hôm qua, lúc Kiều Âu và Tư Đằngcùng chạy tới bệnh viện, sau khi xác định thân phận, nhân viên quánrượu liền giống như ném củ khoai nóng bỏng tay, đem toàn bộ hành lý vàđiện thoại di động của Kiều Lộ đều giao cho Kiều u.
Trong điện thoại di động đó có gì, cho đến bây giờ Kiều Âu chưa kịp nhìn, nhưng anh biết điện thoại di động vẫn ở chế độ mở.
Thở dài, anh quay đầu nhìn em gái ngốc của mình, vừa tức giận vừa đau lòng.
"Nha đầu ngốc! Về sau không thể làm loại chuyện như vậy, cậu ta căn bảnkhông thích em, cho dù em chết, cậu ta cũng sẽ không tới thăm em, hiểuchưa?"
Thật ra thì Kiều Âu có thể đối nói dối cô, nói Mộ Tử Tiêuđã tới, để cho cô an tâm an dưỡng thân thể. Nhưng em gái ngốc đã chếtmột lần rồi, ngộ nhỡ lúc khỏe lại sau đó phát hiện không phải như vậythì không khó sẽ chết lần thứ hai.
Cho nên Kiều Âu quyết định,phương thức tốt nhất chính thành thực, bất luận Kiều Lộ có nhiều đauthương, không chịu được nhưn là anh của cô, là người thân, anh sẽ ở bêncạnh cô vượt qua cuộc sống này.
"Ô ô ô ~"
Kiều Lộ nghe Kiều Âu nói, không nhịn được lại khóc.
Kiều Âu cũng không ngăn, nhíu mày dịu dàng nói: "Khóc đi! Nếu như khóc lênmà trong lòng em có thể thoải mái một chút thì cứ khóc đi, đem nước mắt khóc vì cậu ta khóc hết trong lần duy nhất này đi, về sau đừng gặp lạingười đàn ông như thế nữa!"
Bởi vì trên bụng có vết thương, mặcdù bác sĩ nói có thể cử động nhẹ nhàng để giúp bắp thịt khôi phục, nhưng Kiều Âu không cho Kiều Lộ xuống đất.
Anh đem Laptop của nha đầunày đưa đến rồi, cô nàng muốn xem phim gì, anh và Tư Đằng đều cùng xem.Đợi đến buổi trưa, Tư Đằng nói muốn đi mua cơm, Kiều Âu nhướng mày liếcmột cái. Tư Đằng lập tức hiểu ý.
Kiều Lộ bây giờ đã không có dạdày, bác sĩ đã nói rồi còn phải qua hai ngày nữa mới có thể miễn cưỡngăn chút thức ăn lỏng, nếu như Tư Đằng đem thức ăn thơm phức mua về, đâychẳng phải là khiến Kiều Lộ nhìn mà không được ăn sẽ càng khó chịu hơn?
Nháy mắt mấy cái, hắn nói: "Kiều Thiếu, tôi bị đau bụng, tôi đi nhà cầu."
Kiều Âu buồn cười, có người nào đi ra ngoài ăn cơm lại gọi là đi nhà cầu, lý do này mặc dù ổn thỏa, nhưng thật là ác tâm.
"Đi đi!"
Kiều Âu cũng không ngăn cản, để yên cho Tư Đằng đi. Sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh xem phim truyền hình cùng Kiều Lộ.
Bởi vì vì để cho Kiều Lộ thoải mái tâm tình nên Kiều Âu đều chọn phim hài.Mặc dù cảm xúc Kiều Lộ xuống thấp, nhưng Kiều Âu đã vắt hết óc để dỗdành nên cũng đã ngưng khóc thút thít, hơn nữa có lúc nhàn nhạt cườitheo tình huống phim.
Kiều Âu đều nhìn thấy tất cả, lúc ánh mắtkịp nhìn đến mái tóc của cô lại thầm nghĩ rốt cuộc mình và Kiều Lộ cóquan hệ hay không?, chiều nay sẽ có kết quả DNA rồi.
Đến lúc Tư Đằng quay trở lại, ở cửa bệnh viện gặp được Đoàn Hề Trạch .
Bên cạnh Đoàn Hề Trạch không quản gia cận thân, trong tay ông cầm một giỏtrái cây rất tinh xảo, thiếu phu nhân và Ngũ Hoạ Nhu cũng không đi theobên cạnh, điều này làm cho Tư Đằng cảm thấy có chút quỷ dị.
"Đoàn tổng!"
Đoàn Hề Trạch nhìn thấy Tư Đằng, cười cười: "May quá gặp cậu ở đây, tôi không cần mất công tìm đường."
Tư Đằng gật đầu một cái, liền dẫn Đoàn Hề Trạch đến cửa phòng bệnh của Kiều Lộ.
Đoàn Hề Trạch đem giỏ trái cây giao cho Tư Đằng, sau đó nói: "Ta không vàođược rồi, giúp tôi gọi Kiều Âu ra ngoài, tôi có chút chuyện cần nói cùng Kiều u"
Tư Đằng liếc mắt nhìn Đoàn Hề Trạch , không lên tiếng, vẫn như cũ gật đầu một cái.
Tư Đằng nghĩ thầm, nhà họ Đoàn và nhà họ Kiều sắp thành thông gia rồi,thiếu phu nhân đem chuyện Kiều Lộ nói cho Đoàn Hề Trạch nên ông sangđây thăm hỏi cũng là bình thường. Anh chỉ là lo lắng, Đoàn Hề Trạch vàKiều Nhất Phàm chơi thân như vậy, có thể nói việc này cho Kiều NhấtPhàm biết hay không?
Từ lúc Kiều Lộ xảy ra chuyện, đến bây giờKiều Âu vẫn chưa nói cho cha mẹ mình biết. Chỉ chốc lát sau, Kiều Âu từbên trong đi ra, nhìn Đoàn Hề Trạch nói: "Cậu"
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, thân mật giơ tay vỗ vỗ vai Kiều u, sau đó giống như mộtngười bạn lớn tuổi khoác vai Kiều Âu cùng đi.
Kiều Âu không phảilà không biết cử chỉ này chính là thân mật, chẳng qua là cảm thấy lão hồ ly này chợt thân thiết lấy lòng mình như thế, tám phần là có chuyện lớn gì.
Trong vườn hoa của bệnh viện, trong không khí mát mẻ đầu thu tràn đầy mùi hương hoa quế.
Đoàn Hề Trạch cứ khoác vai Kiều Âu đi tới một khu vắng người, sau đó buông tay ra, cười nhẹ nhàng nhìn Kiều Âu .
Kiều Âu không sợ bị người nhìn chằm chằm ngó kỹ, coi như bị người nhìn trúng một vạn lần cũng vẫn tràn đầy tự tin. Anh chỉ không quen bị một vị lãohồ ly chăm chú nhìn như vậy khiến anh có chút không tự tại.
"Cậu, có chuyện gì thì nói đi, chúng ta đều là người một nhà mà"
Trong lúc mơ hồ, Kiều Âu có cảm giác chuyện này có liên quan đến Kiều Lộ,nếu không Đoàn Hề Trạch cũng sẽ không đến bệnh viện.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng dáng của Đoàn Hề Trạch cóchút khôi ngô cao lớn, cặp mắt sâu thẳm hơn so Kiều u, trải qua mấychục năm mưa rơi phong sương rèn luyện, lắng đọng thành màu hổ phách.
Khóe miệng Đoàn Hề Trạch nâng lên một đường cong đẹp mắt, lạnh nhạt nói:
"Chuyện Kiều Lộ, Mộ Tử Tiêu vô tội."
Một câu nói đơn giản, đi thẳng vào vấn đề, cũng biểu minh lập trường củaĐoàn Hề Trạch là đứng về phía Mộ Tử Tiêu, thậm chí bộ dáng hiên địnhgiống như đã rất khẳng định, lời của ông nói, chính là sự thật.
Kiều Âu không nói gì.
Đoàn Hề Trạch biết, tất nhiên là bà xã bảo bối của mình nói cho ông biết,nhưng trong chuyện này, ngay cả Kiều Âu hắn cũng không rõ sở, tại saoĐoàn Hề Trạch lại khẳng định như vậy?
Ánh mắt lóe lóe, Đoàn HềTrạch vẫn thích Mộ Tử Tiêu, một điểm này, Kiều Âu không phải đứa ngốc,không thể nào không nhìn ra. Lúc trước ở Đoàn thị, không phải Đoàn HềTrạch còn nghĩ muốn Lam Thiên Tình và Mộ Tử Tiêu đi chung với nhau sao?
Suy nghĩ trong chốc lát, nhìn Đoàn Hề Trạch: "Làm sao cậu biết Mộ Tử Tiêu vô tội?"
Đoàn Hề Trạch cười cười, cũng không giấu giếm:
"Ngày hôm qua Lam Thiên Tình đi tìm ta, nói cho ta biết rõ chuyện gì xảy ra.Tình Tình nói, nó lo lắng nhất không phải cháu sẽ vì chuyện của em gáimình mà giận chó đánh mèo khiến Mộ Tử Tiêu bị tổn thương gì. Tình Tìnhlo lắng nhất là lúc cháu đối phó Mộ Tử Tiêu thì chính mình sẽ phải chịutổn thương và tổn thất. Cháu là chồng của Tình Tình, là cha của đứa bé, cho nên Tình Tình không thể để cho cháu có chuyện."
Sau khi nóiđến đây, Đoàn Hề Trạch ngẩng đầu nhìn Lam Thiên cùng Bạch Vân, bộ kianhàn nhã tư thái, giống như mình đang cùng Kiều Âu thảo luận chờ mộtchút muốn ăn cái gì.
"Tối ngày hôm qua cậu tìm Tử Tiêu và cùng ăn cơm, nói thật, cậu nhìn Tử Tiêu lớn lên từ nhỏ. Mặc dù cậu thích cậuấy, nhưng thích là một chuyện, thân cận là một chuyện khác, cháu dù saocũng là chồng của Tình Tình thì đồng nghĩa là nhà người, cũng không thểnào thay đổi chuyện cậu thích Tử Tiêu. Kiều u, Tử Tiêu sẽ không gạtcậu, cũng không có lá gan đó."
"Tử Tiêu nói, ngày đó nó uống sayrồi cứu em gái cháu ở cửa quán rượu, muốn đưa Kiều Lộ về nhà, nhưng làcô ấy khóc nói cháu và người nhà nhìn thấy cô ấy uống rượu sẽ mắng cô ấy cho nên đưa Kiều Lộ đi khách sạn. Tử Tiêu nghĩ ròi đi, nhưng do uốngquá nhiều, Kiều Lộ tự cởi quần áo đi đến gần, đẩy ngã Tử Tiêu xuống đấtvà hôn nó. Tử tiêu uống say, tưởng em gái cháu là Tình Tình."
Sau khi nói đến đây, ánh mắt Đoàn Hề Trạch trở nên sắc bén, mang theo vàiphần thâm ý nhìn Kiều u, mà Kiều Âu nghe Đoàn Hề Trạch nói như vậy,con mắt cũng thấu ánh lạnh, hai quả đấm nắm chặt.
"Sau đó Tử Tiêu lại phát hiện âm thanh không đúng, cố gắng thấy rõ mặt Kiều Lộ,đắp thảm lên cho Kiều Lộ rồi bỏ chạy. Toàn bộ chuyện là như vậy."
Kiều Âu cau mày, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu khi nghe nói lúc ấy MộTử Tiêu nghĩ em gái mình thành bà xã của mình nhưng Kiều Âu tin tưởngĐoàn Hề Trạch không cần thiết lừa mình, hơn nữa chính anh cũng biết đêm đó Mộ Tử Tiêu cũng uống say.
Gió thu xen chút lạnh lẽo, thổi tan tức giận trong lòng Kiều u, tỉ mỉ tự hỏi em gái mình uống rượu say sau đó cởi quần áo đụng ngã Mộ Tử Tiêu, với tính cách của Kiều Lộ khôngphải là không thể có chuyện.
Nháy mắt mấy cái, Kiều Âu nghĩ, có lẽ chỗ này có chút vấn đề.
Thở dài: "Cậu, cháu biết rồi. Tình Tình có bầu, chúng cháu sẽ kết hôn, vềsau mặc kệ như thế nào, cháu đều sẽ ưu tiên suy tính vì gia đình, khônglàm Tình Tình lo lắng sợ hãi vì mình"
Đoàn Hề Trạch tán thưởngnhìn Kiều u, quả nhiên, đứa bé này một chút liền rõ ràng, hơn nữa coinhư trong lòng có vướng mắc, cũng nguyện ý vì tình yêu mà ẩn nhẫn.
"Ừ, ta đi về trước đây, khuya về nhà ăn cơm đi."
"Vâng"
Lúc Kiều Âu đưa Đoàn Hề Trạch tới bãi đậu xe, do dự mở miệng: "Cậu, chuyệnem gái cháu, tạm thời không có ý định nói cho ba mẹ biết"
Đoàn Hề Trạch hiểu ý cười cười: "Đây là bí mật của chúng ta"
Đưa mắt nhìn xe của Đoàn Hề Trạch nghênh ngang rời đi, lần đầu tiên Kiều Âu có cảm giác Đoàn Hề Trạch cũng rất thân thiết.
Trước kia, Đoàn Hề Trạch luôn bày ra dáng vẻ không thân thiện, tới khi cảntrở anh và Tình Tình để cho Kiều Âu hắn rất hận ông ấy đến cắn răngnghiến lợi nhưng mà lại không thể làm gì. Hôm nay, khi ván đã đóngthuyền, sẽ phải trở thành người một nhà, ông ấy lại lại có thể coi mìnhgiống con cháu để nói chuyện, loại cảm giác này, thật không tệ.
Trở lại phòng bệnh, Kiều Âu nhìn em gái nằm ở trên giường, nhíu lông mày, suy đi nghĩ lại, còn là đi tới.
Kiều Âu khẽ mỉm cười nhìn Kiều Lộ, không muốn hù dọa em gái, vốn là muốn cho em mình quên Mộ Tử Tiêu, nhưng bây giờ lại không thể không hỏi. Bởi vìnhư thế mà em gái mình bị mất một phần dạ dày, chuyện này quá lớn.
"Lộ Lộ, anh muốn hỏi em một chút, ngày đó em và Mộ Tử Tiêu đi mướn phòng,có phải bởi vì cậu ta cứu em, có người muốn khi dễ em?"
Kiều Lộsững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi, nhưng cẫn gật gật đầu: "Có hai người kéoem đi không bao xa thì Mộ Tử Tiêu tới đuổi bọn họ đi để cứu em"
Nghe em gái trả lời, Kiều Âu hít vào một hơi, ngay sau đó hai mắt sáng lên,tiếp hỏi tới: "Như vậy ngày đó cả em và cậu ta cũng uống rượu?"
Kiều Lộ vừa gật đầu một cái: "Anh ấy uống nhiều hơn em, nôn khắp người em, đi bộ đều là say lảo đảo."
". . . , . . ."
Kiều Âu không nói chuyện nữa rồi. Để Tư Đằng cùng tiếp tục xem phim truyềnhình với Kiều Lộ, sau đó một mình đi ra bên ngoài hút một điếu thuốc,vừa hút, vừa tra xét điện thoại di động của Kiều Lộ.
Bên trong,phần lớn đều là tin nhắn mà Kiều Lộ gửi cho Mộ Tử Tiêu còn Mộ Tử Tiêuchỉ lúc mới bắt đầu chỉ trả lời một câu bọn họ vĩnh viễn không thể nào,sau đó không tiếp tục nhắn tin nữa.
Hút được một nửa điếu thuốc, Kiều Âu đã đại khái hiểu ra.
Lúc này, chính điện thoại di động của Kiều Âu đổ chuông, là Đoàn Hề Trạch gọi tới:
"Kiều u, mới vừa rồi quên nói cho cháu biết, ngày hôm qua là Tử Tiêu gọi điệnthoại cầu cứu cho khách sạn, Kiều Lộ mới có thể đượ phát hiện và chở đibệnh viện. Tử Tiêu không tiện ra mặt, bởi vì cậu ấy không muốn làm choKiều Lộ cảm thấy, mình có thể thích nàng."
Kiều Âu nghe vậy, hít sâu một hơi, lại dài thở dài một cái: "Cháu biết rồi, cậu"
Nhớ tới Mộ Tử Tiêu, trong lòng Kiều Âu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh từtin mình sẽ không nhìn lầm người, nhưng trong lòng vẫn thiên vị KiềuLộ. Anh nhớ Tư Đằng và Lam Thiên Tình đều nói Mộ Tử Tiêu không thể nàolàm chuyện cố ý chiếm tiện nghi em gái, nhớ tới rất nhiều, anh đột nhiên cảm thấy rất là cảm kích đối với một người vừa tròn mười tám tuổi.
Mặc kệ như thế nào, dù đang say rượu nhưngvẫn ra tay cứu Kiều Lộ không bị người xấu mang đi, lại đang lúc say rượu mê loạn kịp thời tỉnh táo bảo vệ em gái mình trong sạch. Không phảisao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]