Chương trước
Chương sau
thậtvất vảđitiểu xong rồi, Lam Thiên Tình muốn giúpanhkéo quần, thế nhưnganhlại gắt gao nhấn đầu củacôkhôngđể chocôcó cơ hội. Chờanhkéo quần tử tế mới buôngcôra.

Ánh mắt tinh nghịch nhìn hai gò má đỏ hồng củaanh. Nhón chân lên hôn môianhmộtcái: "Vẻ đỏ mặt củaanhthậtđángyêu!"

". . . , . . ."

Kiều Âu chỉ cảm thấy đỉnh đầu cómộtđàn quạ đen xẹt qua, uy danhmộtđời củaanhbị hủy hết sạch. Đầu trống rỗng, mặc chocôđưa đến bồn rửa tay.côrất tỉ mỉ giống nhưcôgiáo trong nhà trẻ rửa tay cho đứa bé, mỗi ngón tay cũng tỉ mỉ rửa kỹ bằng xà phòng rồi mới xả nước.

"anhcó muốnđiphơi nắng haykhông?"

Lam Thiên Tình vui vẻ, tự nhiên dùng khăn lông lau sạchsẽbàn tay giúpanhrất cẩn thận, sau đó lại bắt đầu dìuanhđira ngoài.

"Được,mộtlát ăn xong, hỏi y tá muợnmộtchiếc xe lăn, rồianhbảo Tư Đằng đẩyđi"

Mặc dù rất hạnh phúc khi thấycôbận rộn vì mình nhưnganhkhôngthể đểcôquá mệt mỏi. Vừa về tới bên giường liền vội vàng ngồi xuống, Lam Thiên Tình cũng ngồi xổm người xuống giúpanhcởi dép, sau đó lấy gối dựa chèn sau lưng choanh, thấyanhmuốn nhấc chân,côvội quởnhẹmộttiếng:

"Đừng động!"

Khẽ nhíu lông mày, có chút tức giận khom lưngnhẹnhàng ôm lấy chânanh, rất quý trọng rất cẩn thận giúpanhchậm rãi đặt lêntrêngiường. Chờ làm xong tất cả,cônhìnanhchăm chú: "Kiều u!anhcòn như vậy emsẽkhôngđể ý tớianh! Em là bà xã củaanhchứkhôngphải là người ngoài!"

Nhìncôhình như giậnthật,anhlập tức buồn bã giả vờ đáng thương nhìncô, kéo taycôlàm nũng:

"Bà xã ~ bà xã ~anhkhôngdám, em ngàn vạn lầnkhôngđượckhôngđể ý tớianh!"

Lam Thiên Tình thở dài, ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay to củaanh, rất nghiêm túcnóiqua:

"Kiều u, trước kia emkhôngcó mái ấm gia đình, bây giờ emđãcó bác và ông ngoại là người thân của mình, còn có ngườiyêucủa mình, chính làanh. Kiều u, em hi vọng về sau là ngườimộtnhà, em là vợanh, mọi chuyện trong nhà em có thể làm giúpanh. Bởi vì, em nghĩ em muốn cuộc sống rất đơn giản, vợ chồng biết dựa vào nhau,yêuthương lẫn nhau. Kiều u,thậtrathì,anhcho em rất nhiều nữa... . Có lúc thoạt nhìn là lỗi củaanhnhưngthậtrathìem cũng có lỗi. Kiều u,anhđừng sợ phiền toái cho em, đối với em mànói, những thứ này đều là việc cơ bản nhất màmộtngười vợ cần làm khi chồng mình ngã bệnh, màanhlàm như vậy là sợ phiền toái em, emsẽbị tổn thương vì em nghĩ đó làmộtloại xa cách."

Lam Thiên Tìnhnóixong, đầu càng ngày càng cúi thấp, giọngnóicàng lúc càng nghẹn ngào. Kiều Âu nghecônóimà trái tim hạnh phúc muốn say.anháy náy ômcô, hứa hẹn: "Bà xã, làanhkhôngđúng, sau nàysẽkhôngnhư vậy nữa. Bà xã, về sau ông xãsẽphải làm phiền em giúp đỡ nhiều hơn rồi."

nóixong, Kiều Âu cũng cảm thấy có chút rơi vào trong sương mù.

Với tính tình lạnh lùng của Lam Thiên Tình nhưng từ lúc nào lại cẩn thận quan tâm đếnanh, dịu dàng săn sócanhnhư thế? Mặc dù những thứ này đều làanhlàm giúpcônhưnganhkhônghề oán trách mà rất hạnh phúc.anhcũng chưa từng có hy vọng xa vời cómộtngày người phụ nữ bên cạnh có thể đáp lại cho mình.

Có lúc Kiều Âusẽnghĩ, có lẽ cá tính củacôlà như vậy,yêusay đắm, cắm rễ ở trong lòng, chỉ dokhôngbiết thôi. Thời điểm mấu chốt, vẫn luôn nghĩ đếnanh.

Với tìnhyêu, bọn họ đều chưa có kinh nghiệm phải cùng nhau cọ sát, học tập lẫn nhau, dù có lúc hiểu lầm muốn chia tay nhưng đó là cả quá trình thích ứng.

Dù sao, hoàn cảnh sống từnhỏcủa hai ngườikhônggiống nhau, quan điểm và tư tưởng tự nhiênsẽcó bất đồng.

Giống như có ngườinói, trời caosẽkhôngđặc biệt chỉ vìmộtngười mà sinh ramộtngười hoàn toàn phù hợp, mỗi ngườitrênđời đều là mang theo tư tưởng độc lập.

Kiều Âu nhắm mắt,anhhiểu được, mình đem lờicônóiđể ở trong lòng, thời khắc nhắc nhở mình,khôngcần bày ra dáng vẻ Đại thiếu gia ở trước mặtcô, phải cố gắng đặtcôở vị trí thứ nhất trong lòng. Trước kia vẫn chỉyêucôtheo suy nghĩ của mình,khônghỏi ý kiếncômà cứ làm theo ý mình nếu cảm thấy tốt. Cứ như vậy cho đến khi xảy ra mâu thuẫnthìanhlại lựa chọn thỏa hiệp vớicômàkhôngsuy xét sâu xa. Đó gọi là lựa chọn thay đổi phương thứcyêu..

Mà Lam Thiên Tình cũng giống như vậy.

côvẫn cảm thấy chủ động là chuyện của đàn ông nghĩ mìnhyêuanhnhư vậy màanhtại saokhônghiểu mình? Giống như mình dù làkhôngnóilời nào nhưnganhphải biết mìnhđangnghĩ gì trong lòng. Nếuanhđoán saithìdoanhkhôngđủyêumình, hoặc làkhôngđủ quan tâm mình.

trênthực tế, tư duy lô gic giữa nam và nữ vốnkhônggiống nhau, cộng thêm bản thân hai người sinh trưởng trong môi trường khác nhau, tư tưởng khác nhau. Nếu như cái gìcôcũng giấu ở trong lòng, đợianhđoán, khianhđoán sai còn nghi ngờanhkhôngđủyêumình, đó chính là sai lầm.

Phải biết, đàn ông chứkhôngphải ông tiên, cũngkhônglà thấy bói, càngkhôngphải là nhà tâm lý!

Có lúc phải biểuhiệnrõràngsựquan tâm, đem tình cảm của mình biểu đạt ra ngoài, cũngkhôngphải quá khó khăn như vậy.

khôngbiểuhiện,khônggiãi bàythìcòn gì gọi là trao đổi tình cảm?

Lam Thiên Tình đối với Kiều Âu càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng săn sóc, biến chuyển như vậy cũngkhôngphải là thỏa hiệp mà là thay đổi phương thứcyêuanh.

Trong căn phòng an tĩnh, hai bóng dáng ôm nhauthậtchặt, kề cận bên nhau dựa vào lẫn nhau. Phấn đấu để tìnhyêungàymộtsâu đậm cùng nhauđiđến đầu bạc răng long. Cả haiđangtừng bướcmộtthay đổi vì nhau, cùng nhau cố gắng.

Buổi trưa, Kiều Âu gọi điện thoại gọi hai phần đồ ăn mua ngoài.

Khianhgọi điện thoại mua thức ăn Lam Thiên Tình còn đặc biệt nhắc nhởanhkhôngđược chọn loại thức ănkhôngcó lợi cho vết thương.

Kiều Âu cười, nhìncôcầm bộ quần áoanhvừa thay bỏ vào trong chậu,anhnghĩ gọicôlại, nhưng bên tai vang lên lời củacô…cônóiđây là chuyện người vợ nên làm.

Khóe miệng khẽ nhếch,khôngtin hạnh phúc lại đến từ những điều đơn giản như thế.

anhcảm độngkhôngdám chớp mắt, chỉ sợ bỏ sót cái gì trân quý trong nháy mắt. Cảm động nhưnganhcũng hơi buồnkhôngbiết Tư Đằng làm cái gì mà quần áo củaanhthay ra lâu như vậy cũngkhôngchịu giặt giũ dọn dẹp lại còn để cho bảo bối củaanhphải động tay động chân vào việc đó.

Mặc dù theo ýcô, nhưng Kiều Âu chưa muốn giặt đồ lót bên trong cho mình. Bất đắc dĩ thở dài,anhhết cách rồi mà vẫnkhôngbỏ được. Trừ phicôvẫn khéo léo nằm trong lònganh, nếukhôngbất kểcôlàm cái gì, dù làđihơn vài bướcanhcũngkhôngchịu được.

Lắc đầumộtcái,anhbiết mình xong rồi, nhưng nếu như đây là cách duy nhất để cócôlàm bạntrênđường đờithìanhtình nguyện cả đời.

Sau buổi cơm trưa, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Kiều Âu quay đầunói:

“Em có muốnđira ngoàimộtchútkhông, chúng ta cùng phơi nắngđi, hỏi y tá mượnmộtcây nạng thôi.”

Lúc trướcanhbảo mượn xe lăn để Tư Đằng đẩy, nhưng khi nhìncôgiặt quần áo cho mình, Kiều Âuthậtsựđau lòng. Nắm đôi taynhỏbé củacôthậtlâu, giúpcômát xa tay,côkhôngcầm kem dưỡng da tới đây đểanhthoa giúpcô, vừa mát xa vừa trách móc:

“Bác em là người phụ trách thương mại, lần sau gặp đượcanhsẽnóivới bác em ra lệnh cấm chất tẩy rửa mạnh trong bột giặt, nó quá hại da.”

Lam Thiên Tình bật cười, biếtanhđangđau lòng vì mình. Liếcanhmộtcáinói:

“Để emđitìm y tá mượn nạng,anhchờmộtchút.”

Vậy mà khi Lam Thiên Tình quay trở lại, trong taycôlà xe lăn.

khôngphảianhđãnóivớicômuốn dùng nạng cơ mà? Vừa định thắc mắc nhưng nhìn bộ dạngcôđangmuốn đỡ mình ngồi lênthìanhlại thôikhônghỏi nữa mà vô cùng phối hợp ngồi lên xe.

Lam Thiên Tình đẩyanhngồi xe lănđithang máy xuống lầu dưới, sau đó đến vườn hoa phía sau bệnh viện.

Vệ sĩ nhà họ Kiều mặc thường phục bảo vệthậtcẩn thận và chặt chẽ.

Lam Thiên Tình thỉnh thoảng cúi đầunóichuyện với Kiều Âumộtđôi lời, chợt pháthiện, chỉ có lúc nàycômới có thểtrêncao nhìn xuốnganh.

“Kiều Âu, nếu như cómộtngàyđãgiàđi, em cũng đẩy xe đưaanhcùng nhauđingắm cảnh bình minh hoặc hoàng hôn, nhìn mọi người tấp nập, nhìn thếsựxoay vần, có tốtkhông?”

Kiều Âu cười cười,đingang qua bụi hoa ngũ sắc,anhthuận tay hái đượcmộtđóa rồi đưa chocô.

“Khụ khụ, bông hoanhỏđại biểu lònganh.”

Lam Thiên Tình sững sờ, dừng lại bước, nhận lấy vừa nhìn vừa thuận miệngnóimộtcâu:

“thậtbuồn nôn!”

Ban ngày ban mặt, người đàn ông này thiệt là!

Nhưng trong lòng lại lâng lâng hạnh phúc, khóe miệngcôkhẽ cong, đôi mắt long lanh như lưu ly,côvòng lại hái thêm đượcmộtđóa hoa nữa rồi đem kết thành hai chiếc nhẫn.

Kiều Âu cònđangkinh ngạc thắc mắckhônggiải thích được tại saoanhchỉ tiện tay bất chợt ngắt đượcmộtđóa hoanhỏcũng có thể để chocôcảm động đến bây giờ?

Xoay đầu qua, ngước đầu nhìn lêncôcó chút kinh ngạckhôngquen.

Tia sáng nhu hòa, vẻ mặt Lam Thiên Tình dịu dàng chăm chú kết nhẫn bằng hoa cỏ, bộ dáng thành kính nghiêm túc cực kỳ giống ngày đóncôtừcônhi viện trở về. Thời điểm đócôcũng có vẻ mặt thành kinh nhưđangkhấn cầu điều gì đó vô cùng linh thiêng. Hình ảnh giống nhau duy mỹ, giống nhau làmanhnhìnkhôngchớp mắt.

côchợt khẽ mỉm cười,đivòng qua trước ngườianhngồi xổm xuống.

“Kiều Âu tiên sinh,anhcó nguyện ý cưới tiểu thư Đoàn Mộng Viện làm vợkhông? Bất kể khi thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật,anhsẽvĩnh viễnyêuquýcôấy đến trọn đời, luôn luôn trung thực đối vớicôấy.”

Khuôn mặt xinh đẹpkhôngtimkhôngphổi vui vẻ cầm hai chiếc nhẫn cỏ,côdịu dàng mỉm cười, giống như tiên nữ khiến Kiều Âukhôngbiết phảinóigì mới phải.

Người đàn ông luôn luôn cao ngạo, cũng chợt cảm thấy cay cay sống mũi, hốc mắt cũng đỏ lên.anhcố gắng kiềm chế kích động trong lòng, có chút khàn khànnói:

“Tôi nguyện ý.”

Nhìn vẻ mặtcôháo hức mong đợi khiếnanhcũng cuốn theocôlặp lại lờicôvừanóilạimộtlần:

“Tiểu thư Đoàn Mộng Viện,cônguyện ý gả cho Kiều Âukhông? Bất kể…”

“Tôi nguyện ý!”

Kiều Âu mới chỉnóimộtcâu mở đầu, lời phía sau còn chưa kịpnóira,côđãkhôngkịp chờ đợi ngắt lờianh, cười hì hì sảng khoái đồng ý.

Kiều Âu cảm giác giống như bị cái gì đó chèn ép trái tim mình. Thoạt nhìn là trò chơi của đôi tình nhân nhưng bởi vìsựtồn tại củacô, mà trở nên rung động linh hồn củaanh.

anhbồi hồi ghi nhớ lúccônóicâu tuyên thề, từng chữ từng câu ghi ở trong lòng.anhbiết cõi đời này có vô số đôi nam nữđãtừngnóicâu tuyên thề như vậy, thậm chí còn có cha xứ và người thân chứng kiến, còn có áo cưới xinh đẹp và tây trang tinh xảo, nhưng Kiều Âu cũngkhôngbiết có được bao nhiêu người có thể giữ được lời thề trọn đời.

Lam Thiên Tình tươi cười như hoa, nắm lấy ngón áp út tay trái củaanh, đeo lênmộtchiếc nhẫn hoa cỏ.

côkhôngbiết trong nháy mắt toàn bộ trái tim Kiều Âuđãhoàn toàn bịcôbắt nhốt, mà động tác đeo nhẫn hoa cỏ củacôchỉ càng khiến tình cảm củaanhdành chocôthêm mãnh liệt.

“Hắc hắc, đếnanh!”

Kiều Âu ngắm nhìn chiếc nhẫntrêntay mình, Lam Thiên Tình đưa choanhchiếc còn lại rồi chủ động đưa ra tay trái của mình đến trước mắt củaanh.

Khóe môi Kiều Âu nhếch lên nụ cười thản nhiên, yên tĩnhkhôngnói,nhẹnhàng đem chiếc nhẫn đeo vào giữa ngón tay củacôrồikhônghề nữa buông ra. Đột nhiên,anhấn chặt phía sau lưng củacôôm vào lồng ngực của mình,khôngđể chocônhìn mình.

Lam Thiên Tình kinh ngạc, nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ củaanh, chớp mắt mấy cái, muốn đẩyanhra nhưngkhôngđược.

côcườithìthầm: “Ông xã ~ có phải haykhôngbị em làm cảm độngkhông? Nơi này còn có người khác nữa…, như vậy vẫn ômkhôngtốt lắm!”

Vậy mà, trả lờicôcũng chỉ là hơi thở có chút gấp rút mà thôi.

Cảm giác cảm xúc củaanhcó chútkhôngđúng nhưngcôcũng khéo léokhôngnóithêm gì nữa.côkhôngbiết lúc này hốc mắt Kiều Âuđãthấm ướt.

Lạinói, Kiều Âu cũng là người từnhỏchưa từng cảm nhận đượcsựấm áp gia đình.khôngbiết vì sao Cung Bách Hợp và Kiều Nhất Phàm luôn ở riêng nhà,khôngbao giờ cùng nhau xuấthiệnở bất cứ nơi nào. Hai an hem Kiều Âu và Kiều Lộ đều do bảo mẫu chăm sóc. Kể từ khi ra đời đến bây giờ Kiều Âu chưa bao giờ được hưởngsựchăm sóc củamộtngười mẹ. Cung Bách Hợp chưa tự mình làmmộtbữa ăn cho gia đình.

Lúcanhnăm tuổi,anhngã bệnh nằm ởtrêngiường bệnh khócnóimuốn mẹ, bảo mẫu gọi điện thoại cho Cung Bách Hợp nhưng bà chỉ là hỏimộtcâu, bị bệnh là Kiều Âu hay Kiều Lộ. Bảo mẫu trả lời là thiếu gia, sau đó Cung Bách Hợp liền im lặngmộtchút, sau đó tùy tiệnnói, bé trai phải kiên cườngmộtchút và dặn bảo mẫu chăm sóc cẩn thận. Sau đấy chỉ có Kiều Nhất Phàm chạy về, chăm sóc dỗ dànhanhcả đêm.

Về sau Kiều Âu cũngkhôngdám ngã bệnh nữa bởi vìanhkhôngthích cảm giác bị bệnh,khôngthích chỉ có bảo mẫu chăm sóc. Cảm giácrõràng có mẹ vẫn giống nhưcônhithìkhôngai có thể hiểu.

Trước khi gặp Lam Thiên Tìnhanhvẫn giữ mình trong sạch, hau là tại chờmộtngười phụ nữ có thểthậtsựđivào lònganh. Hôm nay, rốt cuộcanhđãchờ được.

anhkhôngmuốn cho Lam Thiên Tình nhìn thấy dáng vẻ mình rơi lệ, vìmộttrò chơinhỏmà cảm động đến khóc, đối vớimộtđấng mày râu mànói, đó là chuyện rất mất mặt. Vội vàng lau nước mắt, giống nhưmộtlời thềanhdùng tất cả tâm tình của mình đểnóitừng chữ từng câu:

“Bà xã, về sau em chính là tính mạng củaanh!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.