Một tiếng, Lam Thiên Tình giận dữ đóng cửa xe lại, vừa mới đi được mộtbước, đã thấy Bùi Tề Tuyên đứng ở cửa khách vẫy tay với cô, ý bảo cô đitheo hướng này.
Nhìn bóng dáng của cô ngày càng khuất xa, Kiều Âu còn hoảng loạn nhớ lại câu nói vừa rồi của Lam Thiên Tình "Kiều Âu, chúng ta xong rồi".
Mãi cho đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt cùng Bùi Tề Tuyên,Kiều Âu mới phản ứng kịp, sợ tới mức hơi... từ trong xe sờ soạng đi rangoài.
Khách sạn này nằm ở thành phố Kyoto, tương đối đặc sắc vì có một quáncơm của gia đình nông dân, chuyên làm một ít món ăn thôn quê, chủ tiệmlà người dân tộc thiểu số, nghe nói, vào thời kì phong kiến, ở tronghoàng cung, tổ tiên của họ là người chuyên nấu cơm cho vua ăn. Bởi vì là quán cơm của gia đình nông dân, cho nên trong tiệm cũng không có đènthủy tinh cao sang, cùng với đá cẩm thạch sáng loáng, ngược lại, ở dướichân đích thị là cọc gỗ, lướt mắt nhìn quanh, trên vách tường, tất cảđều dán đầy những bức tranh vẽ tươi mát, một mảnh xuân tình dào dạt.
Lam Thiên Tình đi theo Bùi Tề Tuyên đến cửa một gian phòng thuê, Bùi Tề Tuyên nhàn nhạt cười:
"Tình Tình, ở đây toàn là bạn già của chú, cháu chỉ lo ăn cho no là được rồi, không cần phải xen vào chuyện của người khác."
Có thể vì một lát nữa sợ cô thấy không được tự nhiên, nên Bùi Tề Tuyênmới dặn dò, để trong lòng Lam Thiên Tình cảm thấy ấm áp, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-linh-dac-chung-xinh-dep/2325156/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.