__ Trong phòng bệnh của Na__
- Em àk! Hay là chúng ta nhận nuôi con bé đi, trông con bé rất tội nghiệp. Dù gì chúng ta cũng không có con cái mà gia đình con bé lại không còn nữa_Ông Minh nói
- Vâng. Anh nói đúng, chúng ta nên làm như vậy_Bà Ni nói
- Ukm
___ 2 tuần sau ___
- Bác sĩ! Bác sĩ! Tay con bé cử động rồi! Bác sĩ!_Bà Ni nhanh chóng gọi bác sĩ khi thấy tay Na cử động
- Được rồi. Ông bà ra ngoài trước để chúng tôi còn khám cho cô bé_Ông bác sĩ ôn tồn nói
- Dạ... Vâng_cả 2 người đi ra ngoài và trong lòng dâng lên 1 cảm giác vui sướng lạ thường, giống như Na là con ruột của mình vậy
10' sau
Bác sĩ và y tá bước ra ngoài nói với 2 người
- Cháu bé đã tỉnh dậy rồi. Hai người có thể vào thăm_Nói xong ông bác sĩ bước đi
Vừa bước vào phòng bệnh thì bà Ni liền chạy đến bên Na
- Cháu tỉnh rồi àk? Cháu cảm thấy thế nào? Có đau không? Có mệt không?..v.v..._Bà Ni mãi huyên thuyên trong khi đó Na thì không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn về phía bà. Lúc bấy h bà Ni mới để ý, Na không nghe bà nói gì, chỉ nhìn mình giống như 1 người vô hồn. Thấy zậy, nước mắt bà lăn dài. Bà biết là Na rất đau khổ, nhưng cũng không nên tự hành hạ bản thân mình như thế chứ
Mỗi ngày bà Ni và ông Minh thay phiên nhau vào thăm Na, 2 người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-lanh-lung-toi-se-lam-moi-cach-khien-em-yeu-toi/2211558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.