“Còn sao nữa, rốt cuộc chính là thảm.” Thanh âm nhàn nhạt của bạn tốt truyền đến từ ống nghe.
Cho dù là cách xa cả Đại Tây Dương, nhưng qua điện thoại anh vẫn cóthể nghe được người kia đang khe khẽ cười trộm, cảm giác vừa thẹn lạigiận, Bách Lăng Phong liền muốn gác điện thoại.
“Uy, đừng gác máy.” Biết rõ tính cách người nào đó nóng nãy, vội vàng muốn gác máy, anh liền lên tiếng:“Công việc còn chưa có nói xong.”
Nói cái quỷ! Nếu cậu ta không mè nheo quấn quít lấy anh hỏi han nàynọ về lý do vì sao đã qua một tháng rồi mà anh còn không trở về Newyorkthì làm sao anh lại kể cho cậu ta nghe về Hạ Di Hàng làm sao cậu ta cócái cớ mà triêu chọc anh?
“Khi nào thì trở về?” Biết anh đang bực mình, bạn tốt vội vàng nói sang chuyện khác.
“Hỏi cái này làm gì?” Cậu ta có phải cảm thấy qua điện thoại cười còn chưa đủ, còn muốn cười trước mặt anh? “Dự án Phi Dương, cậu tự mình làm đi?”
“Này, được rồi.” Lục Phi Dương cái tên gia hỏa tính cách bốc đồngkia, Bách Lăng Phong mà không đích thân ra tay thì cái dự án này có khảnăng sẽ thất bại.
Phím màu đỏ trên điện thoại bàn bổng sáng lên, anh nhấn nút.
“Tổng tài, 10 giờ có 1 hội nghị, 5 phút sau bắt đầu.” Thanh âm của Hứa Mạn Tuyết truyền đến.
“Được rồi.”
Tiếp theo phải xử lý cái tên cứ quấn quít lấy anh qua điện thoại,“Tôi còn có việc, không nói nữa.”
“Cậu nhớ đem Mạn Tuyết theo cùng đấy” Trả lời cái tên nam nhân hiếukỳ quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-khong-muon-ket-hon/1299493/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.