Sở Trung Thiên mở mắt, thấy mình đang nằm trong phòng, đầu vẫn hơiváng vất.
Đưa hai tay xoa xoa hai bên thái dương, anh nhớ lại sự việc tốiqua. Sau khi bày tỏ lòng mình với Hương Tranh, tự nhiên anh thấyđầu đau dữ dội, rồi hình như anh bị ngất, những chuyện sau đó anhkhông nhớ nữa.
Anh sờ lên trán, rõ ràng đã hạ sốt. Lẽ nào hôm qua Hương Tranh đãcõng anh về, cho anh uống thuốc?
Sở Trung Thiên còn đang băn khoăn, suy đoán, đưa ra hết giả thuyếtnày đến giả thuyết khác thì đã thấy bóng Hương Tranh thấp thoángngoài cửa phòng. Cô ấy đang bưng một cái khay, phía trên đặt mộtcái bát, chắc là cháo. Hương Tranh bước lại gần, đúng là mùi cháo.Lúc đó Hương Tranh mới phát hiện ra Sở Trung Thiên đã tỉnh, cô bướctới nhanh hơn.
“Anh tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào? Dễ chịu hơn chưa?” HươngTranh vừa hỏi vừa đặt bát cháo lên chiếc bàn cạnh giường. Rồi côngồi xuống, đặt tay lên trán Trung Thiên, rồi lại thử đặt tay lêntrán mình để so sánh, cuối cùng vui vẻ nói: “Trung Thiên, anh hạsốt nhiều rồi đấy”.
“Ừ. Chỉ cần nghỉ thêm chút nữa là khỏi thôi.” Sở Trung Thiên cũngvui vẻ xác nhận. Thấy Hương Tranh tận tình chăm sóc mình, Sở TrungThiên cảm thấy rất hạnh phúc. Chợt nhớ lại những hoài nghi tronglòng, Trung Thiên vội hỏi: “Hương Tranh, hôm qua cô cõng tôi vềà?”.
Nghe thấy vậy, Hương Tranh thấy có chút tức giận, bất chấp TrungThiên đang là bệnh nhân, cô vẫn trợn mắt, lên giọng: “Anh to nhưcon trâu thế hỏi làm sao tôi cõng anh cho nổi. Tôi phải cố hết sứcvừa kéo vừa lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-hop-dong/112146/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.