"Rawat nói đúng, chuyện cầu xin chỉ để dành cho những người trong gia đình". Raman lúc này mới đưa ra ý kiến khi trong phòng chỉ còn lại hai người.
Namjiu thay đổi sắc mặt: "Đừng nghĩ là tôi nói xấu em trai ngài, nhưng tôi nghĩ chỉ có cậu ta mới nghĩ như thế".
"Cô phải hiểu rằng gia đình tôi làm kinh doanh. Cái gì đã lên kế hoạch hoặc đã đầu tư rồi nếu ngừng lại giữa chừng sẽ gây tổn thất rất lớn, nó còn làm mất uy tín của chúng tôi". Raman chân thành nói.
"Nhưng tôi đã kí hợp đồng với người chủ cũ rồi. Ngài không thể làm thế này được. Như thế không đúng".
"Bên chúng tôi đã xem hợp đồng mà cô kí với chủ cũ rồi. Trong đó có rất nhiều kẻ hở. Nếu cô có ý định kiện tụng, tôi nghĩ chỉ tốn thời gian mà thôi. Cô thua là cái chắc. Sự việc lần này chính là bài học cho cô, khi kí bất cứ một hợp đồng nào cũng nên để cho luật sư của cô xem xét trước để đỡ bị mất quyền lợi, mà tôi đoán là cô không có".
Namjiu ngỡ ngàng. Cô phải công nhận những điều Raman nói hoàn toàn đúng. "Nhưng mà...".
"Vì thế, tòa nhà đó là của tôi một cách hợp pháp".
"Tôi hiểu. Nhưng ngài bỏ lại một tòa của khu đó không được hay sao. Đừng vội phá". Nét mặt Namjiu nhợt nhạt, cô hi vọng Raman sẽ mềm lòng.
Raman lắc đầu.
"Trời ạ, không còn cách nào sao?". Namjiu cố gắng van xin.
Raman thở dài. Nhưng ánh mắt của anh sáng lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi nhanh chóng trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ho-bao/48168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.