Chương trước
Chương sau
Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)
Lúc ở đơn vị, Lộ Cẩn Lăng luôn ít nói cười, khi làm việc tra án thì như sấm rền gió cuốn, đồng nghiệp vừa kính vừa sợ anh. Kết quả giờ bọn họ thấy gì đây? Đội trưởng Lộ vừa nhìn màn hình cuộc gọi thì khuôn mặt đã ôn hòa giãn ra. Cả đám không sợ chết ồn ào tò mò, còn chưa kịp loạn lên đã bị ánh mắt hình viên đạn của đội trưởng bắn gục, không ai dám hé răng.
Lộ Cẩn Lăng cần điện thoại ra ngoài nghe Chu Tiểu Tảo nói chuyện, để lại đám đồng nghiệp trong văn phòng làm mặt quỷ.
Đàm Tử Hằng đắc ý nói: "Thế nào, đã nói đội trưởng Lộ có biến mà! Thẳng nam sắt thép vạn năm cũng hóa mềm rồi!"
Lý Sở Sở nhìn theo hướng Lộ Cẩn Lăng rời đi, mãi lâu cũng chưa hoàn hồn. Có người liếc Đàm Tử Hằng một cái, ý bảo Sở Sở còn ở đây kìa, bớt ồn ào đi. Đàm Tử Hằng lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ngại ngùng nhìn Lý Sở Sở.
Lộ Cẩn Lăng không hề biết chuyện gì xảy ra trong văn phòng, anh đi đến một chỗ yên tĩnh, Chu Tiểu Tảo bắt đầu kể lại mọi việc. Vì đang rối nên cô kể rất lộn xộn, nhưng cũng đủ để Lộ Cẩn Lăng hiểu rõ, khuôn mặt vừa rồi còn đang ấm áp giăng đầy mây đen.
"... Là vậy đó, cô ấy cứ một hai bắt tôi phải kiểm tra lại, còn nói muốn đi tìm lãnh đạo..."
Chu Tiểu Tảo có thể nhận được công việc này ít nhiều cũng nhờ Lộ Cẩn Lăng, cô không muốn chưa qua được giai đoạn đào tạo đã bị đuổi đâu. Thấy Lộ Cẩn Lăng cũng im lặng, Chu Tiểu Tảo thật sự rất tuyệt vọng.
"Anh cũng không tin tôi sao?"
Vừa rồi Lộ Cẩn Lăng chỉ nghĩ chút việc, anh lập tức nói: "Tôi tin cô." Nhất định là cô không tìm được ai để giải bày mới có thể bất lực gọi cho anh như vậy.
"Vậy tôi phải làm thế nào đây?"
"Cứ đồng ý với cô ta, kiểm tra lại đi." Lộ Cẩn Lăng nói.
"À, được." Có người quyết định thay, Chu Tiểu Tảo an tâm hơn nhiều.
"Tôi còn chưa nói xong, cô cứ nói với cô ta, nếu chứng minh được cô không gian lận thì cô ta phải công khai xin lỗi cô trước mặt tất cả mọi người."
Chu Tiểu Tảo sửng sốt. Còn phải vậy nữa à?
"Được rồi, cô nói không rõ đâu, cô cứ vào đi, mở loa ngoài ra."
Chu Tiểu Tảo có điện thoại được mấy ngày rồi, cũng hiểu hòm hòm các công năng của điện thoại, cô biết cách mở loa ngoài thế nào. Cô quay về phòng đưa màn hình lên, mở loa ngoài, nói nhỏ: "Được rồi."
Giọng nói lạnh nhạt của Lộ Cẩn Lăng vang lên: "Cô ấy có thể đồng ý yêu cầu của các người, nhưng nếu chứng minh được cô ấy không gian lận thì những người nghi ngờ cô ấy đều phải công khai xin lỗi cô ấy trong đại hội nhân viên."
Trình An An vừa nghe là biết không phải giọng của Lộ Cẩn Phong, cô ta khinh bỉ, không biết rốt cuộc Chu Tiểu Tảo dây dưa với không biết bao nhiêu người đàn ông nữa. Có lẽ là do Lộ Cẩn Lăng quá lạnh lùng, lúc cô ta đáp lại không cứng rắn như trước nữa: "Tại sao chúng tôi phải xin lỗi?! Chẳng có nghĩa lý gì cả!"
"Vậy cô nhìn thấy Chu Tiểu Tảo gian lận sao? Cô có tư cách gì yêu cầu cô ấy kiểm tra lại chứ?"
Trình An An muốn mạnh miệng cãi lại, nhưng cứ hễ đối thoại với Lộ Cẩn Lăng, trong lòng cô ta liền run rẩy. Dù sao thì cô ta cũng không tin Chu Tiểu Tảo có thể làm được không sai một chữ.
"Được, bọn tôi đồng ý." Trình An An nói.
Cô ta vừa dứt lời, những người khác lập tức phản bác: "Í, đây là chuyện của cô và Chu Tiểu Tảo, chúng tôi không can dự đâu."
Trình An An nổi giận: "Không phải các người cũng nghi ngờ cô ta gian lận sao?"
Mọi người không ngốc như vậy, sắp chuyển thành chính thức rồi, bọn họ không muốn đắc tội ai cả. Chu Tiểu Tảo quen cả Lộ Cẩn Phong, ai biết được người đàn ông bên kia điện thoại là ai chứ. Bọn họ còn muốn ở lại công ty này nữa, Trình An An muốn ra mặt thì mình cô ta đi đi.
Tất cả những người từng xum xoe cạnh Trình An An giờ đều đứng dối diện với cô ta, Trình An An tức đến bật cười: "Được, vậy thì một mình tôi cược, đề cũng phải do tôi chọn." Cô ta nhìn về phía Chu Tiểu Tảo: "Cô viết quá chậm, đọc được chứ?"
Chu Tiểu Tảo gật đầu: "Được."
"Đưa sổ tay nhân viên của cô ra đây."
Chu Tiểu Tảo nhìn Trình An An: "Tôi biết hôm nay sẽ kiểm tra nên không đem theo."
Sắc mặt Trình An An hơi kém, cô ta thử tìm trên bàn, đúng là không có. Cô ta đành lấy sổ tay của mình ra, tiện tay lật một mục rất dài rồi đọc đề lên. Vốn tưởng là Chu Tiểu Tảo sẽ suy nghĩ một chút, không ngờ cô lại trả lời rất nhanh, tuy giọng hơi run, nhưng cô đọc rất lưu loát, không sai một chữ. Dần dà, cô không còn căng thẳng nữa, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Trình An An không chút trốn tránh.
Liên tiếp mười mấy mục, Chu Tiểu Tảo đều đối đáp trôi chảy. Trình An An tuyệt vọng, cô ta run rẩy nắm chặt sổ tay. Sao lại không tìm được đề nào khó hơn nữa chứ? Rốt cuộc sao Chu Tiểu Tảo có thể học được như vậy?
Cuộc gọi với Lộ Cẩn Lăng chưa ngắt, người đàn ông trầm mặc nãy giờ lên tiếng: "Được chưa, dù có kiểm tra nữa thì kết quả cũng vậy."
Giáo viên đứng dậy: "Được rồi, Chu Tiểu Tảo đã chứng minh được thành tích của em ấy là thật, Trình An An, em chuẩn bị cho đại hội nhân viên tuần sau đi."
Quyển sổ trên tay Trình An An rơi phịch, từng câu từng chữ vừa rồi của Chu Tiểu Tảo như tát vào mặt cô ta, vô cùng vang dội. Cô ta tức tối trừng Chu Tiểu Tảo: "Rõ ràng cô có học, sao lại nói không học?!"
Chu Tiểu Tảo đang bận nói chuyện với Lộ Cẩn Lăng, thuận miệng trả lời: "Tôi không cần học."
Nói rồi, Chu Tiểu Tảo cầm điện thoại chạy đi, tìm một nơi không có ai, cô hưng phấn nói: "Lộ Cẩn Lăng, cảm ơn anh!"
Kỳ thật Lộ Cẩn Lăng cũng được mở mang tầm mắt rồi, dù sao thì tối lúc cô về nhà anh chưa từng nhìn thấy cô học bài, quả là trí nhớ cô không tệ.
"Tôi cũng đâu làm gì, đều nhờ cô cả chứ."
Vụ án có tiến triển mới, đồng nghiệp gọi Lộ Cẩn Lăng, anh bèn ngắt điện thoại.
Chiều không học nữa, Chu Tiểu Tảo quay về lấy đồ của mình, bắt gặp phải đám người Tạ Tư vẫn chưa đi. Tạ Tư rất vui, cô ấy chạy lại chỗ Chu Tiểu Tảo: "Thật mong đến thứ hai tuần sau, Trình An An sẽ phải nói xin lỗi với cô, không thì cô ta đành phải chạy thôi."
Những người khác cũng nói: "Trí nhớ cô tốt thật đấy!"
Chỉ có giáo viên đã đi trước cảm thấy Chu Tiểu Tảo đúng là đoan chính, tuy không tốt nghiệp trường nào nổi tiếng, nhưng cô cố gắng hơn những người khác rất nhiều. Nếu Chu Tiểu Tảo mà biết, chắc chắn sẽ ngơ ngác cho xem, cô ơi, cô hiểu lầm em thật rồi!
Chu Tiểu Tảo được khen đến ngượng, thẹn thùng cười: "Tôi không giỏi như vậy đâu, mấy chuyện công việc tôi không hiểu nhiều lắm đâu..."
Tạ Tư cổ vũ cô: "Sẽ có người dạy cô mà, cứ học thật tốt thôi."
"Ừ!"
Chiều, Chu Tiểu Tảo đến bộ phận truyền thông, mới vừa đẩy cửa vào thì mọi người liền hỏi: "Nghe nói lúc đào tạo cô bị người bộ phận khác ghét à?"
"Hả?"Chu Tiểu Tảo thầm nghĩ, sao lại lan truyền nhanh như vậy chứ.
"Đừng nói bậy, rõ ràng là Tiểu Tảo ghét bỏ người ta, người ta mất hết mặt mũi rồi, còn phải công khai xin lỗi Tiểu Tảo nữa!"
Chu Tiểu Tảo cười hì hì, kỳ thật cô cũng vui lắm. Linda đến hỏi Wechat của Chu Tiểu Tảo: "Để tôi kéo cô vào nhóm chat, mấy ngày nữa tổ chức liên quan mừng cô lên chính thức."
Thêm Wechat vốn là chuyện rất bình thường, nhưng trước giờ Chu Tiểu Tảo chưa từng dùng, cô xấu hổ đáp: "Được, nhưng mà Wechat... là cái gì?"
Đám Linda trợn mắt há hốc mồm: "..."
"Không phải chứ! Đã là thời đại nào rồi mà ngay cả Wechat cô cũng không có?!"
Chu Tiểu Tảo xấu hổ cúi đầu, thầm nghĩ mấy ngày trước tôi còn chỉ mới học cách gọi điện thoại nữa kìa.
Linda thật sự muốn chọc chọc đầu Chu Tiểu Tảo hỏi xem rốt cuộc cô từ đâu tới nữa.
"Không có thì giờ đăng ký đi, đưa điện thoại đây." Lúc Chu Tiểu Tảo đưa điện thoại ra, Linda còn mắng khẽ: "Ngốc như heo vậy."
... Heo không có ngốc đâu. Chu Tiểu Tảo thầm kêu khổ trong lòng.
Lúc Lộ Cẩn Lăng đưa điện thoại Chu Tiểu Tảo đã reset máy lại, bên trong không có app gì. Chu Tiểu Tảo nhìn Linda thuần thục mở cửa hàng, tải rồi đăng ký, rất nhanh đã thêm bạn xong. Sau đó, cô nàng kéo Chu Tiểu Tảo vào nhóm, trưởng phòng còn phát lì xì để hoan nghênh nhân viên mới này nữa.
Linda nhìn Chu Tiểu Tảo đứng sững sờ, hỏi cô: "Sao lại không ấn nhận?"
"À, được." Chu Tiểu Tảo chọt vào cái bao lì xì, ấn mở, màn hình lập tức hiện lên số tám mươi bảy.
Trưởng phòng phát một trăm, chia thành mười bao, kết quả chỉ mình Chu Tiểu Tảo đã nhận được đến tám mươi bảy. Mọi người sôi nổi la lên: "Tiểu Tảo, vận may gì thế này! May mắn quá đi!"
Giờ Chu Tiểu Tảo cũng có thẻ ngân hàng rồi, sau buổi đào tạo đầu tiên công ty đã giúp cô làm rồi, đó là thẻ lương của cô. Cô cũng biết bao lì xì là gì, cũng biết cách cướp lì xì, nhưng cô thích tự động đổi tám mươi bảy đồng tính thành có thể mua bao nhiêu đồ ăn thôi. Tính tính số sự, Chu Tiểu Tảo cười cười nói cảm ơn mọi người.
Gần đây William đang chơi một trò rút thăm, anh ta lập tức mở lên nhờ Chu Tiểu Tảo rút giúp: "Nào, để xem vận may của cô có tốt như vậy thật không."
Kết quả Chu Tiểu Tảo chỉ tùy tiện nhấn hai cái đã ra món quý nhất! William mừng đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Ánh mắt mọi người nhìn Chu Tiểu Tảo càng nóng cháy: "Cam bái đại ca châu Âu[1]!"
Chu Tiểu Tảo khó hiểu. Châu Âu là cái gì? Địa điểm à? Cô không hiểu, cũng không thể giải thích cô đâu có tới từ châu Âu...
So với ngày đầu tiên thì thái độ của Linda với cô đã tốt hơn nhiều, giờ Chu Tiểu Tảo vẫn chưa tham gia hạng mục nào được, cô đành làm vài việc vặt trong bộ phận. Chu Tiểu Tảo rất khiêm tốn hiếu học, nhưng mà cũng mệt mỏi rõ rời lắm... Haizz, thiên tính khó ngăn mà.
Cô còn phát hiện một điều. Rõ ràng mọi người ở cùng một văn phòng, vậy mà có việc gì cũng thích nói trong Wechat, cả buổi chiều, điện thoại cô cứ rung liên tục. Mọi người còn thích đăng mấy icon cảm xúc nho nhỏ trong nhóm, cái nào cũng khôi hài, cô còn học theo lưu lại một số.
Đến chạng vạng, Linda bảo Chu Tiểu Tảo đi mua đồ uống cho mọi người, Chu Tiểu Tảo sảng khoái đồng ý. Cô vừa định đi thì bị Linda túm lại.
"Đi vội vậy làm gì, còn chưa đưa tiền cho cô mà." Nói rồi, Chu Tiểu Tảo liền nhận được lì xì của các đồng nghiệp, ai muốn uống gì cũng ghi chú trong lì xì.
Chu Tiểu Tảo cầm điện thoại theo đi xuống lầu mua đồ uống. Mấy ngày trước lúc ăn cơm, cô phát hiện những người khác đều dùng điện thoại trả tiền. Nhưng lúc ấy cô không có Alipay và Wechat, thậm chí thẻ ngân hàng cũng không có, giờ cuối cùng cô cũng có thể trải nghiệm cảm giác thanh toán điện tử rồi. Xếp hàng đến lượt mình, Chu Tiểu Tảo làm như không có gì lấy điện thoại ra quét mã, thực tế trong lòng lại đang gào thét.
"Oa thần kỳ quá đi! Chỉ quét một cái là có thể trả tiền được, vừa nhanh vừa tiện lợi! Ha ha ha!!!"
________________
[1] Ở đây là một loại giải thích meme trên Weibo Trung Quốc, theo mình hiểu thì câu này ý là cam phục, bái phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.