Chương trước
Chương sau
Edit: Tiệm Bánh Sò
Đội của Lộ Cẩn Lăng chuyên giải quyết các vụ án có tình tiết nghiêm trọng, nhưng nếu những đội khác không đủ nhân lực thì cũng sẽ đến viện trợ. Lần quét mại dâm này có quy mô rất lớn, nghe nói cả bên pháp y cũng được điều động.
Một tiếng trước Lộ Cẩn Lăng vừa giải quyết xong một vụ án, đã bôn ba mấy ngày, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút. Sắc mặt anh tuy hơi mệt mỏi nhưng đồng phục vẫn thẳng thớm, ánh mắt vẫn sắc bén như thường, dù đang ngồi trong xe nhưng vẫn luôn trong trạng thái đợi lệnh.
Đột nhiên, trong bộ đàm phát ra tiếng: "Đội trưởng Lộ, bên này có tình huống đặc biệt."
Lộ Cẩn Lăng lập tức kéo cửa xe bước xuống: "Tôi sẽ qua đó ngay."
Không bao lâu sau, anh đến chỗ báo cáo, có người đứng trước cửa đợi. Thấy anh đến, người nọ chào, áy nói nói: "Đội trưởng Lưu của chúng tôi đang bận bên quán khác, phải phiền đội trưởng Lộ rồi."
"Không sao, chuyện cậu nói là chuyện gì?"
Người nọ dẫn Lộ Cẩn Lăng vào trong: "Hình như phát hiện một kẻ tái phạm.
Đẩy cửa vào phòng, đám người Chu Tiểu Tảo còn đang ôm đầu ngồi dưới đất, anh cảnh sát kia đã nói lại với Lộ Cẩn Lăng về phản ứng "thuần thục" của Chu Tiểu Tảo, chuẩn bị đưa về cục điều tra rõ. Cô trang điểm rất dày, hơn nữa còn cúi đầu, Lộ Cẩn Lăng mới đầu không nhận ra cô, chỉ cảm thấy trông hơi quen thôi.
Mấy người đàn ông ồn ào: "Chúng tôi chỉ đến quán kara hát thôi, không làm gì cả, sao không cho chúng tôi đi?"
"Coi chừng tôi kiến nghị lên lãnh đạo, đăng tố mấy người lên mạng!"
Lộ Cẩn Lăng bình tĩnh nói: "Vậy mấy người cứ làm."
Đám đàn ông kia càng nổi điên hơn, nhưng lại bị khí thế của Lộ Cẩn Lăng đè lại.
"Để xem tôi bị cách chức trước hay người thân, bạn bè của mấy người biết mấy người đến đây trước."
Cả đám run run rẩy rẩy cúi đầu, không ai dám hé răng. Chỉ có Chu Tiểu Tảo đột ngột ngẩng đầu lên trong căn phòng yên tĩnh, cô trừng lớn mắt. Không ngờ cô lại gặp Lộ Cẩn Lăng! Xong rồi xong rồi, mấy ngày trước cô vừa gây họa, giờ lại bị anh mắt được, nhất định anh lại sẽ dùng ánh mắt "rèn sắt không thành thép" nhìn mình!
Chu Tiểu Tảo rụt vai cúi đầu, nhìn thế nào cũng là bộ dạng có tật giật mình, Lộ Cẩn Lăng nhìn biểu hiện của cô, đúng là rất đáng nghi. Anh từ từ lại gần, nói với mấy người đàn ông trung niên: "Đợi điều tra xong, chứng minh được là các ông trong sạch thì tất nhiên sẽ thả các ông đi." Sau đó, anh quắc mắt nhìn Chu Tiểu Tảo: "Ngẩng đầu lên."
Chu Tiểu Tảo từ từ ngẩng đầu nhìn anh, thấy Lộ Cẩn Lăng cau mày, cô lúng túng nhận lỗi: "Chú cảnh sát, lần này tôi không cố ý thật mà!"
Tuy cô nói mình hai mươi tuổi, nhưng giọng nói mềm mại ngọt ngào như bé gái, rất đặc biệt. Trí nhớ Lộ Cẩn Lăng tốt, lập tức nhận ra: "Sao lại là cô?" Anh vừa kéo cô ra khỏi tập đoàn đa cấp mà cô đã chạy đến mấy chỗ này! Cả tiếng giáo dục tư tưởng lần trước không phải uổng công rồi sao?
Chu Tiểu Tảo rất đáng thương, chỉ thiếu nước kéo áo anh thôi: "Tôi cũng không biết, đêm nay tôi mới đi làm..."
Lộ Cẩn Lăng vốn đang nổi giận, cúi đầu thấy quần áo cô lộ liễu thì sắc mặt lại càng lạnh hơn. Anh kéo cô đứng lên, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô: "Mặc vào!"
Giọng điệu anh hơi nặng, Chu Tiểu Tảo cứng người túm chặt áo khoác rộng thùng thình, chỉ hận không thể rúc cả người vào áo như chú chim nhỏ.
Công tác truy quét rất lâu, số người bị mang đi điều tra cũng không ít. Vốn Lộ Cẩn Lăng đến hỗ trợ, có thể không cầm tham gia thẩm vấn, nhưng anh vẫn ở lại, đích thân đưa Chu Tiểu Tảo lên xe cảnh sát. Suốt đường đi, Chu Tiểu Tảo ngồi ngoan ngoãn trong xe, cúi đầu không dám nhìn Lộ Cẩn Lăng.
Anh cảnh sát lái xe lại nhìn lén Lộ Cẩn Lăng mấy lần, thầm nghĩ đã lâu rồi không thấy đội trưởng Lộ nổi giận như vậy. Cô gái nhỏ ngồi cạnh anh ấy là ai vậy? Trang điểm dày quá, không thấy rõ đường nét khuôn mặt. Thiệt muốn lấy bộ đàm tám chuyện với mọi người mà, giờ đội trưởng Lộ cứ như ông chồng bắt vợ thông dâm vậy...
Mặt Chu Tiểu Tảo lúc xanh lúc trắng, chú cảnh sát bên cạnh áp suất quá thấp, cô căng thẳng đến mức không thở nổi, trong lòng cứ trăn trở không thôi. Làm sao bây giờ, lần này chú cảnh sát nổi giận thật rồi, nhất định sẽ phạt mình! Có phải sẽ tống cô vào tù không?
Xe đến cục cảnh sát quen thuộc, Chu Tiểu Tảo bị đưa đến phòng thẩm vấn cũng quen thuộc nốt. Lộ Cẩn Lăng đóng cửa cái rầm, nhìn chằm chằm cô, không biết nói thế nào. Lớp trang điểm trên mặt cô đã nhòe, khuôn mặt nhem nhuốc như mèo hoa nhìn anh, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Rửa sạch hết mấy thứ linh tinh trên mặt cô trước đi!"
Chu Tiểu Tảo vội vàng gật đầu, có một nữ cảnh sát tư thái hiên ngang oai hùng đưa cô đến nhà vệ sinh, phải tốn thời gian rất lâu mới rửa sạch lớp trang điểm trên mặt cô.
Trở lại phòng thẩm vấn, trên người cô còn mặc áo khoác của Lộ Cẩn Lăng, lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Lộ Cẩn Lăng liếc cô gái đang đứng nơm nớp lo sợ một cái, chỉ vào ghế dựa đối diện: "Ngồi đi."
Chu Tiểu Tảo lạch bạch chạy tới ngồi xuống, hai bàn tay nho nhỏ nắm chặt đặt trên đầu gối.
"Lần này có biết cô đến chỗ nào làm không?" Lộ Cẩn Lăng lạnh lùng hỏi.
Chu Tiểu Tảo ăn ngay nói thật: "Biết ạ, là câu lạc bộ đêm."
"Cô làm việc gì trong đó?"
"Quản lý bảo tôi rót rượu cho khách, nói chuyện với khách." Có lẽ thấy Lộ Cẩn Lăng không còn dữ tợn như vừa nãy nữa, Chu Tiểu Tảo hơi thả lỏng, giải thích: "Lần này tôi đã cố gắng làm việc thật mà, tôi luôn canh chừng rót đầy rượu giúp khách, không lười biếng chút nào!"
Lộ Cẩn Lăng siết chặt tay, gân xanh bên huyệt thái dương giật thình thịch.
"Nói tiếp." Anh muốn xem thử cô nàng này còn có thể ngu ngốc đến trình độ nào.
"Sau đó khách nói muốn nói chuyện tán gẫu với tôi, nhưng còn chưa nói gì thì các anh đã đến rồi." Lần này Chu Tiểu Tảo cũng ấm ức lắm: "Rốt cuộc là bị sao vậy chứ, tôi chỉ muốn tìm một công việc thôi mà."
"Cô không đi học?" Lộ Cẩn Lăng cứ nghe cô nói muốn tìm việc mãi, không khỏi hỏi.
Chu Tiểu Tảo lắc đầu: "Tôi chỉ biết viết chữ, không học gì cả."
"Cũng không thi đại học?"
"Ừm..." Kỳ thật ngay cả tiểu học cô còn chưa học. Heo bình thường tám tháng là trưởng thành, heo tinh thì sau tuổi. Cô chỉ mới có tám tuổi, biết viết đã không tệ rồi...
Đôi mắt sắc bén của Lộ Cẩn Lăng nhìn chằm chằm Chu Tiểu Tảo một lúc lâu, xác nhận cô không nói dối. Vì một số lý do nào đó mà cô không đi học thì thôi đi, sao cả bán hàng đa cấp và mại dâm mà cũng không biết?! Lộ Cẩn Lăng cầm căn cước của cô xem lại, cô đến từ vùng núi xa xôi, anh nhìn đôi mắt hồn nhiên vô tội của cô, lại mềm lòng một lần nữa.
Anh giải thích cho cô hiểu chỗ đó làm gì, Chu Tiểu Tảo nghe mà sửng sốt không thôi. Tuy cô chưa từng xa nhà, vì cha mẹ ẩn cư đã lâu, trong nhà cũng không có internet, nhưng lúc ở nhà cô có xem phim và sách vở, cũng biết tê nạn xã hội là gì. Cô bụm mặt cúi đầu, không còn mặt mũi nào nhìn. Cô còn ngốc nghếch cho rằng công việc của cô là rót rượu và nói chuyện với khách nữa.
Lộ Cẩn Lăng nhìn cô: "Nếu hôm nay chúng tôi không đến thì không ai biết sẽ xảy chuyện gì. Cô có lòng muốn lao động kiếm tiền là tốt, nhưng phải lựa chọn ngành nghề hợp pháp."
Chu Tiểu Tảo đã hoàn toàn đắm chìm trong bể tội lỗi rồi. kỳ thực lần này trước khi ra khỏi nhà cha mẹ đã nói cho cô bốn điều. Điều thứ nhất là không được dễ dàng tin tưởng con người, cũng tuyệt đối không được bại lộ thân phận của mình, ở thế giới loài người chỉ có cảnh sát mới đáng tin cậy nhất. Hai lần bị lừa, tuy cô không tổn thất gì nhiều, nhưng lại nhận được bài học xương máu.
Lộ Cẩn Lăng nhìn vẻ mặt bi thảm của cô, hỏi: "Cô đang nghĩ gì đó?"
Chu Tiểu Tảo nước mắt lưng tròng: "Tôi vốn rất ngoan ngoan nghe lời!" Sao mình lại tin tưởng mấy người kia chứ! Mình ngu quá đi mà!
Chu Tiểu Tảo chỉ là bé heo mới có tám tuổi, chẳng biết gì cả. Đồng loại trong tộc lúc mới đến xã hội loài người cũng gian nan vậy sao? Bị lừa thì nhất định có rồi, nhưng bị cảnh sát bắt đến hai lần, chỉ sợ có mỗi cô thôi.
Lộ Cẩn Lăng không biết dỗ, cứng ngắc nói: "Được rồi, đừng buồn quá."
Chu Tiểu Tảo thút tha thút thít đáp vâng, không ngừng hít hít mũi. Cô chán nản nghĩ, hình như xã hội loài người không thân thiện với mình lắm thì phải, nếu không có chú cảnh sát thì phải làm sao bây giờ. Cô lén nhìn Lộ Cẩn Lăng, ánh mắt đầy sùng bái, chú cảnh sát thật lợi hại!
Đang khóc ngon lành thì một tiếng rột rột vang lên, Lộ Cẩn Lăng nghe thấy rõ ràng. Chu Tiểu Tảo lập tức ngừng khóc, khuôn mặt đỏ bừng. Cô ôm bụng, còn vờ như không hiểu: "Ui? Tiếng gì vậy?" Thầm nghĩ, bụng ơi mi đừng có kêu đó nha, mất mặt quá đi! Đáng tiếc, cái bụng đói đến sắp nổ tung không nghe được tiếng lòng cô, còn kêu rột rột liên hồi.
Lộ Cẩn Lăng điều tra cũng gần xong, cô không phải tái phạm gì, hơn nữa cũng chưa tham gia câu lạc bộ đêm kia, giáo dục một lát là có thể thả cô đi.
"Đói à? Đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối, đi ăn chung đi."
Chu Tiểu Tảo rất ngại, vội vàng xua tay: "Không cần..."
"Sao?"
Cô nhắm chặt mắt, hổ thẹn nói: "Tôi không có tiền..."
Lộ Cẩn Lăng hơi sững sờ, giờ thì anh cũng hiểu sao cô lại hồ đồ đến mức đi câu lạc bộ đêm tìm việc, anh nở nụ cười ôn hòa: "Không sao, tôi mời cô."
"Thật sao?" Chu Tiểu Tảo mừng rỡ: "Nhưng tôi ăn khỏe lắm đó!"
Lộ Cẩn Lăng nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cô, thầm nghĩ cô như vậy thì ăn được bao nhiêu chứ.
"Đi thôi."
Chu Tiểu Tảo không từ chối nữa, lúc cô đi theo sau lưng anh, cô có cảm giác như bóng lưng anh đều sáng lên. Chú cảnh sát sao lại có thể tốt như vậy chứ!
Lộ Cẩn Lăng tan làm, trên người mặc áo sơ mi, áo trước vẫn còn đắp lên người Chu Tiểu Tảo. Lúc hai người ra khỏi cục cảnh sát, có cảnh sát trực nhìn theo bọn họ, trong mắt đầy vầng hào quang nhiều chuyện.
Woa! Chó độc thân ngàn năm, nam thần của cục cảnh sát, chàng trai vàng trong các đội trưởng lại đưa một em gái đi theo! Không biết lần này có bao nhiêu nữ cảnh sát tan sát trái tim đây!
Lộ Cẩn Lăng và Chu Tiểu Tảo còn chưa mình mình bị đem đi thêu dệt tám chuyện, chỉ tập trung tìm chỗ ăn. Giờ đã khuya, gần đây chỉ còn một cửa hàng bánh bao mở.
"Ănbánh bao đi." Lộ Cẩn Lăng chỉ bảng hiệu đằng xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.