"Miên, cậu chủ không thích em đâu."
Cô ngơ ngác, chị An lại gọi cô lại chỉ để nói với cô câu này?
"Chị nói vậy là sao ạ?"
An không nói gì, chị đứng dậy đi về phía Miên. An vén cổ áo của Miên xuống. Mùi nước hoa nhè nhẹ của An thoáng qua mũi cô.
"Vết đỏ ở cổ em… là tối qua đúng không?"
Nghe An nói vậy, cô giật mình đưa tay lên che cổ. Sáng nay cô đã cố gắng che chắn dấu hickey rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn bị An nhận ra.
An biết người cậu chủ tìm sáng nay là cô. Vậy là chị An nói dối thật sao? Lúc sáng nghe chị nói vậy Miên còn nghĩ sau khi cô rời đi thì còn người khác vào phòng cậu nữa cơ. Nhưng giờ nghĩ lại, nửa đêm ai lại chạy đi chạy lại ở hành lang chứ? Huống hồ, cái quần đó là của cô…
Nhưng mà An nói dối để làm gì chứ? Chị còn nhắc đến chuyện này với cô.
Miên im lặng, cô không trả lời câu hỏi của An. Cùng lúc đó, An đi về phía hộp bàn, lấy một miếng băng cá nhân ra. Chị vừa dán lại vết cắn cho Miên, vừa nói:
"Chị biết tại sao sáng nay em lại không nhận mà. Em yên tâm, chị sẽ không nói với Lãng đâu."
Dừng lại một chút, An nói tiếp:
"Em biết Lãng không thích em mà, đúng không?"
An vỗ vai Miên cười hiền từ.
Cô không hiểu, An nói vậy nghĩa là sáng nay cô ấy cố tình giải vây cho cô.
Hay là đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-hau-gai/2971015/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.