An với Lãng cứ như đang tranh ngau lùa Miên như lùa vịt vậy. Cô cảm thấy cô giống quả bóng cho người ta đá qua đá lại, đá một hồi cô lại trở về nguyên vị trí cũ.
Sáng nay cô chưa ăn, khá đói. Nhưng cô vẫn phải đứng canh trước cửa đợi hai người họ ăn xong để dọn.
Bụng ơi?
Ục ục…
Mày đừng kêu nữa.
Ọt… ọt… (mồ hôi)
"Mày đói à Miên?" Lãng cầm đôi đũa lia qua lia lại.
"Không cậu!"
"Lại đây ăn với tao."
Miên cười ngờ nghệch: "Em không đói."
Mỏ cô nói thế, nhưng bụng cô nó lại biểu tình nhiệt liệt. Thế là Lãng cầm tay cô kéo thẳng tới bàn ăn rồi ấn cô xuống, ép cô phải ngồi.
"Ai không biết lại nghĩ tao bỏ đói mày đấy."
"Cậu, em không đói, với lại…"
Cô nhìn chỉ nhìn mấy thứ trên bàn thôi là đã thấy ngấy lên tận cổ rồi. Đồ ăn thì ở trước mặt, bụng thì đói. Nhưng bản thân thì lại không thể ăn. Cô quá mệt mỏi với việc ốm nghén rồi.
Mấy hôm trước, không biết là ai, hay mang cháo tới tận phòng cho cô. Thanh đạm, không dầu mỡ và ăn rất ngon. Nhưng hôm nay lại không thấy nữa. Cô định sau khi dọn dẹp xong sẽ tự nấu một nồi ăn sau.
"Miên, mày không ăn hay để tao mớm cho mày."
"Không cần đâu cậu…"
Miên nhìn mấy đĩa trên bàn, cô kìm nén để bản thân không nôn ra. Tay cô run run cầm lấy đũa.
An nãy giờ ngồi một góc, cuối cùng cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-hau-gai/2971001/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.