Edit: Phạm Mai
Giống như cảm giác được ánh mắt của tôi, người đàn ông đang đứng chỗ ban công xoay người, nhìn tôi vẫy tay, muốn tôi đi qua.
Tôi hơi chần chừ, chầm rì rì đi tới, anh cúp điện thoại, nói với tôi: “Đãsắp xếp xong xuôi rồi, thu dọn những đồ em muốn một chút, khôngmuốnthì không cần phải quan tâm.”
”Sau này hãy nói đi.”
”Mệt mỏi à? Không muốn chuyển hôm nay sao?”
Tôi lắc đầu một cái, chăm chú nhìn đôi mắt sáng chói như sao kia, nói: “Kể chuyện xưa cho anh nghe.”
Anh trầm mặc giây lát, một lúc sau nhíu chặt lông mi nhìn sán nhà, một lúcthì lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, cuối cùng nói: “Anh không muốn nghe.”
”Vậy thì thôi.” Nói xong tôi đi lại phòng khách, càng nhìn càng thấy nhữngcái bình hoa bể nát kia thật chướng mắt, vì vậy bắt tay vào thu dọn lại.
Đại khái qua một phút đồng hồ, một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu của tôi: “Nói đi.”
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười, nhìn vẻ mặtkia một chút, giống như có người dùng súng buộc anh phải nghe vậy. Thậtra thì, tôi chỉ chợt nhớ tới chuyện xưa nhỏ làm người ta phải nghiềnngẫm lại suy nghĩ thâm sâu này, cũng không phải là không nói không được. Nhưng khó có khi anh thỏa hiệp một lần, cho nên, tôi kể cho anh nghe.
Câu chuyện xưa là khi tôi nhìn thấy một cái thiệp mời trên diễn đàn, tên là 《 khi tình yêu chỉ còn 100 bước 》--
Khi tình yêu chỉ còn 100 bước, tôi và anh quay lưng về nhau rồi bắt đầu đivề phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551520/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.