Edit: Phạm Mai
Ban đêm, hành lang bệnh viện yên tĩnh, tôi mang theo hộp cơm tối, chạy vỗi cã tới phòng trực, sau lưng cái tên nào đó giống như bị biến thành da trâu bước sát theo sau.
"Bách Khả, em đừng đi nhanh như vậy mà ~ anh tới để cầu hòa mà, em đừng tức giận nữa được không? Em nhìn này, anh mua thạch trái cây đó, chúng ta cùng nhau ăn đi. Bách Khả, đừng có bỏ mặc anh mà. . . . . . Bách Khả, Bách Khả, Bách Khả. . . . . ."
"Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, cắt đứt cái thanh âm đòi mạng kia.
Tôi đặt hộp cơm lên bàn, cởi khăn quàng cổ xuống, chà xát mấy đầu ngón tay bị tê dại, vừa muốn động đũa, cửa phòng trực liền bị đẩy ra.
Dưới nách Vân Nham đang cầm bản ghi chép của từng phòng, tay giơ lên một túi thạch trái cây lớn, đi vào: "Bách Khả, anh ta muốn mình đưa cho cậu."
"Ừ." Tôi thản nhiên trả lời một tiếng, đẩy bửa ăn nóng hổi qua: "Mì gà của cậu, ít dầu ít muối, không sai chứ?"
Vân Nham nhận lấy thức ăn, nhưng cũng khống có bắt đầu ăn, mà là nhìn tôi đầy nghi vấn, nói: "Anh ta đang theo đuổi cậu sao?"
Tôi "Khụ" sặc một cái, thiếu chút nữa phun mì trong miệng ra.
"Trời ạ, phải là phải, không phải thì không phải, kích động lộn xộn cái gì hả?" Vân Nham cười khanh khách nói lời châm chọc.
Tôi liếc cô ấy một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Ầm ầm ầm. . . . . ." Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Vân Nham mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551504/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.