Kể từ cái đêm không giải thích được ở cùng với Âm Hạng Thiên, tinh thần tôi không yên, cứ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, sự thật chứng minh, lời này cũng không phải là không căn cứ.
Ngay ngày thứ năm sau hôm tôi say xỉn, Nhiễm Du vốn dĩ vào bệnh viện chờ sanh lại mất tích. Màn hình giám sát của bệnh viện ghi lại cảnh hai gã đàn ông khoác áo bác sỹ chụp thuốc mê Nhiễm Du rồi mang đi. Đối phương là người nào, mục đích bắt Nhiễm Du là gì, dẫn người đi nơi nào, không có cách nào biết được.
Vì thế, nhà họ Nhiễm vẫn oán giận nhà họ Âm chọn bệnh viện không đáng tin cậy, mà nhà họ Âm thì hoài nghi Nhiễm Du mất tích là nhà họ Nhiễm tự biên tự diễn ra vở kịch.
Không thể xác định danh tính của đứa trẻ có nghĩa là bí mật không thể vén màn. Nhà họ Nhiễm không muốn Nhiễm Du sinh đứa bé ở ngoài sáng là một sự thật không thể chối cãi. Vụ việc Nhiễm Du mất tích, thì nhà họ Nhiễm quả thật là tình nghi số một.
Tuy nhiên không có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán.
"Điều này cũng tốt, ít nhất đứa bé vô tội có thể sống sót." Anh cả như có điều suy nghĩ, nói.
"Làm sao anh biết cô ả sẽ để nó sống?" Âm Nhị Nhi khẽ giễu: "Lòng dạ Nhiễm Du ác độc hơn Nhiễm Nghiên, nếu đứa bé không phải của thằng Ba, Nhiễm Du vẫn cho trái bom hẹn giờ đó còn sống trên đời mới là lạ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551483/chuong-102-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.