Tôi nên nói cái gì đây? Nói tôi hiểu rồi hả ? Nói tôi đã bình thường trở lại? Nói tôi tha thứ cho hắn việc mỗi lần hắn đều bỏ tôi ở lại để chạy đi tìm Nhiễm Du sao?
Không, tôi không cần phải nói gì nữa, tựa như lời của hắn nói, giữa hắn và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, tôi căn bản không có cách nào tham gia vào, cũng không thể tham gia! Việc đã đến nước này, tôi nói cái gì cũng phí công, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi
Trầm ngâm một lúc, tôi đưa ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hắn: "Thái độ của anh đối với Nhiễm Du là đúng."
Đứa bé và mẹ của đứa bé là cực kỳ quan trọng, tôi quyết định không nên tước đoạt đi hai chuyện không liên quan này.
Quả thật hắn thiếu Nhiễm Du, hôm nay đền bù cũng không uổng.
Đáy mắt hắn không có chút vui mừng nào, ngược lại có tia khủng hoảng như sắp mất đi cái gì đó: "Tôi không muốn nghe những thứ này!"
Tôi cười chua chát: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, có lẽ chúng ta đã kết thúc từ trước rồi, vô luận anh muốn đền bù Nhiễm Du như thế nào, đều không liên quan đến tôi, không phải sao."
"Đây không phải là anh nói cho em biết những ước nguyện ban đầu!" Anh kềm chặt bả vai của tôi, âm lượng cũng không hề có chút đề cao nào: "Em nên tha thứ cho anh, đừng tiếp tục quậy nữa."
"Tôi không có quậy, từ đầu chí cuối tôi không hề quậy, là anh cố chấp cho là tôi náo, anh cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551462/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.