Thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ, bả vai của tôi đã chết lặng, không còn cảm giác đau nữa, rốt cuộc hắn cũng buông lỏng bả vai tôi, khổ sở lẩm bẩm: "Tại sao phải đi? Anh đã xin lỗi em rồi! Tại sao phải đi?"
Tôi thừa dịp hắn mất hồn, chạy ra khỏi phòng, đèn sân thượng vẫn không mở, trên sân thượng đen như mực, tôi bắt đầu gọi Ninh Vũ: "Học trưởng, cậu ở đâu?"
"Gâu gâu. . . . . ." Bánh bao sủa lên.
Tôi quay người nhìn sang, chỉ thấy, một bóng đen đang nằm bên chân bánh bao.
"Học trưởng." Tôi vội vàng chạy tới, cúi người đỡ anh dậy, lại bị Âm Hạng Thiên theo sát tới, rồi kéo cổ áo tôi.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tôi nổi trận lôi đình.
"Hắn ta chỉ ngất xỉu thôi, sẽ không chết được đâu, em kêu lớn vậy làm gì chứ?" Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tôi có thể nghe ra giọng nói không mấy thân thiện của hắn
"Cút ngay!" Tôi ảo não vỗ vào móng vuốt sói.
"Vào nhà đợi đi!" Hắn khó chịu đẩy tôi qua một bên, vác Ninh Vũ đang ngất xỉu lên bả vai, xoải bước vào phòng. Khi hắn ném Ninh Vũ lên giường thì thiếu chút nữa tôi đã phát thét lên “Nhẹ chút”. Thật may là tôi không có la, bằng không, rất có thể hắn sẽ vứt Ninh Vũ mạnh hơn nữa, tôi tin tưởng rằng hắn không ngại làm chuyện phiền toái như thế.
"Anh có thể đi." Tôi hạ lệnh đuổi khách.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, sau đó nói "Tôi không phải đến đây để giúp cô xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551455/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.