Bởi vì "Sự kiện điện thoại", tôi lạnh nhạt với Âm Tam Nhi cho tới trưa, cho đến khi sắp đi học, tôi mới mở miệng nói chuyện với hắn, thật ra thì, tôi cũng không muốn để ý tới hắn, nhưng bất đắc dĩ, “Tiểu Quy” của tôi đang ở nhà lão đại, không để ý tới hắn, thì tôi chỉ có thể thuê xe đến trường học.
"Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi liền đưa em đi." Hắn nở nụ cười xấu xa, bàn tay vuốt vuốt cái kẹp tóc của tôi.
"Như thế mà còn cầu xin sao?" Tôi cướp cái kẹp tóc, ném vào mặt hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu, đã tránh được, nhấc ba lô của tôi lên nói: "Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi sẽ không ném đi."
"Tôi cầu xin anh đi chết đi!" Tôi đoạt lấy ba lô, giận đùng đùng đi ra khỏi nhà.
Vừa đi vào thang máy, Âm Tam Nhi liền cười khanh khách theo vào, tôi tính xem hắn như không khí, nhưng hắn cố tình đẩy tôi.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tôi phồng má trừng hắn.
Hắn giơ tay vòng qua eo của tôi, đặt một nụ hôn trên môi tôi, thỏa mãn nói: "Tôi muốn nói cho em biết, cầu người khác làm việc cho mình thì nên dùng thái độ này, hiểu chưa?"
Đáng tiếc hắn lại là một cái bị thịt không có dáng vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn làm ra chuyện khiến người khác phải im lặng. Tôi thật sự bội phục bản thân mình, lại có thể sống chung với một đứa trẻ ngây thơ như vậy! Nhìn lại tôi liền xem mình như Thần Tiên, mỗi ngày thắp một nén hương thờ phụng!
Trên đường vừa cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551429/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.