Tôi sống trên đời này đã hơn hai mươi năm, nhưng rốt cuộc tìm không ra một sinh vật nào mà hẹp hòi như cái tên Âm Tam Nhi này!
Vào giờ phút này, bơ đang bay, tôi đang bị đuổi theo, chợt, điện thoại di động của tôi vang lên, Âm Tam Nhi dừng đuổi, bước đến, ý bảo tôi nghe điện thoại.
Tôi vuốt cái mặt nhìn rất thê thảm, đề phòng nói: "Không cho đánh lén."
Hắn khẽ nhún vai, nhích người ngồi vào ghế salon, biểu tình nhàn hạ, tư thái ưu nhã, nhưng chút bơ Anh Đào dính trên vai hắn đã phá hư hoàn toàn cái đẹp, thật sự có chút chướng mắt.
Tôi cô gắng nín cười, cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, giọng nói khoan thai của Ninh Vũ từ trong microphone truyền ra: "Bị cướp đi rồi hả ?"
"È hèm ~"
"Cãi nhau trực tiếp hay là chiến tranh lạnh?"
"Theo như cậu nói, không có gây gổ, sao lại có chiến tranh?"
Ninh Vũ cười hừ hừ: "Chỉ có thể lừa gạt được người khác, sao có thể lừa gạt chính mình."
Tôi bất lực: "Học trưởng, cậu có cần phải âm dương quái khí như vậy không?"
"È hèm ~ Nếu không chẳng phải rất uổng phí danh hiệu “cây cao lương” sao?"
Tôi bật cười: "Rất ra vẻ “cây cao lương”, hôm nào tôi giới thiệu cho cậu một Lolita (cô bé đáng yêu) mềm mại rất dễ đạp đổ nhá?"
"Cậu đang ám chỉ chính cậu sao?"
"Ánh mắt cậu bị sao à? Tôi có điểm nào giống Lolita hả?"
"Tóc và móng chân."
"Đi chết đi!"
Ninh Vũ cười to: "Thật không thể không trêu chọc."
Tôi liếc mắt: "Đi ngủ sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551426/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.