Đang trong lúc tôi than vãn ông trời không có mắt, tên ác bá cường hào kia chậm rãi mở miệng: "Thả cô ra ngoài cũng được, chỉ cần cô cam đoan từ nay về sau bảo sao nghe vậy, không được ồn ào – nóng nảy, cũng không được tùy tiện tức giận."
"Tôi đồng ý." Tôi lập tức trả lời, đồng ý cũng có th đổi ý, tôi không tin, hắn có th một tay che trời.
"Cô đồng ý quá nhanh." Hắn chậm rãi kéo dài âm cuối, hin nhiên là không tin tưởng tôi.
Tôi im lặng nửa phút, rồi nghiêm túc nói: "Trải qua quá trình suy đi tính lại (suy nghĩ kỹ lưỡng),tôi quyết định đồng ý điều kiện của anh."
"Nếu mà đổi ý, tôi sẽ bắt cô mặc áo lót chạy quanh trường cô." Hắn nham hiểm nói.
Lông tơ tôi dựng đứng hết lên: "Để tôi nghĩ lại một chút."
“Rắc, rắc…” Một tiếng kêu nhẹ vang lên, cửa gỗ bị kéo ra, khuôn mặt xảo trá xuất hiện nụ cười: "Cô không còn cơ hội nghĩ lại nữa rồi."
. . . . . .
Rời khỏi nơi “ngũ cốc luân hồi”, dường như bầu trời không còn trong xanh, chim chóc cũng không buồn hót, nói tóm lại, thế giới của tôi bị lo lắng che phủ.
“Âm Hạng Thiên, anh bao nhiêu tuổi?"
"27."
Tôi nhìn hắn như nhìn quái vật, lại nói, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, sao lại ngây thơ giống đứa trẻ bảy tuổi thế? Muốn theo dõi người khác!
Hắn nhướng mày trừng tôi: "Nhìn cái gì vậy? Tôi rất già sao?"
"Không già." Chỉ là thực xin lỗi với tuổi của anh mà thôi.
"Cô thì sao?"
"22."
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/264113/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.