Tối về nó bị bà quản gia mắng cho một trận do hồi sáng bà kêu uống thuốc mà nó không chịu.
- cháu khỏe rồi bà đừng lo
Nó mỉm cười an ủi bà quản gia. Rồi đi thẳng lên phòng. Lại ngồi ở khung cửa quen thuộc ngắm nhìn hàng triệu các vì sao
- ông ơi mẹ bảo mỗi người mất đi sẽ biến thành ngôi sao trên trời kia phải không.
Đưa bé chỉ tay lên trời hỏi ông.
- phải rồi như vậy họ có thể ngắm nhìn người thân của họ
Ông mỉm cưới nói với cô cháu gái.
- mỗi khi băng của ông buồn có thể nhìn lên trời ngôi sao sáng nhất kia là của ông.
- sao ông lại là ngôi sao sáng nhất ạ
Đứa bé tò mò hỏi
- để cho băng nhìn rõ ông
- hihi mỗi khi nhớ ông cháu sẽ ngắm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Đứa bé cười tinh ngịch với ông. Ngồi với ông nội nó có thể nói đủ thứ từ trên trời duới đất.
Nghĩ lại chuyện qúa khứ khóe mắt nó cay cay.
- ông ơi băng của ông đã trưởng thành rồi ông tỉnh lại nhé.
Nó tự nói một mình rồi lại cười chua chát.dù nó có gọi hàng nghìn hàng vạn lần ông nó không nghr tiếng đã 10 năm rồi ông nó không tỉnh lại thật sự nó rất nhóe ông.đôi mắt vô hồn của nó lại nhìn xa săm. bỗng nó nhớ tới hắn con người vui vẻ tự đeo mặt nã lạnh lùng sao lại cho nó cái cảm giacd ấm áo vậy, lắc đầu xua đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-co-chap/1999013/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.