Cả lớp quay người lại nhìn hắn, không gian yên lặng đến bất ngờ. Hắn có vẻ như không để tâm lắm, lướt nhanh qua đám bạn rồi dừng lại trước giường tôi: - Tôi muốn nói chuyện riêng với Hạnh Nguyên một chút !
Một âm vực lạnh lẽo, không quá dài dòng. Như có công tắc tự động, mọi người vội kéo nhau ra ngoài hết, nhẫn tâm bỏ lại tôi " giữa dòng thác dữ ". Tôi như muốn mếu, chẳng mấy khi có cơ hội trò chuyện với bạn bè mới, vậy mà lại bị tên ôn thần này phá đám!
Hắn liền thả người xuống ghế, bất ngờ đưa bàn tay chạm nhẹ trán tôi, hờ hững :
- Còn đau không?
- Hơi hơi thôi - tôi nói rồi phũ phàng gạt tay hắn ra - chưa sứt mẻ gì hết
Nghe câu trả lời của tôi, khóe môi hắn cong lên một đường tuyệt đẹp, nhưng điệu cười đó lại vô tình thổi bùng cơn khó chịu của tôi. Cười gì mà cười chứ? Thấy tôi như vậy nên vui lắm chứ gì? May cho hắn là đầu tôi còn hơi choáng, nếu không cái bình hoa bên cạnh sẽ không ngần ngại mà bay vào mặt hắn đâu.
- Cậu... nặng muốn chết
" RẦM" - một tảng đá đè lên đầu tôi
Quên mất , hắn là người đưa tôi vào đây. Giời ạ!
- Cậu ăn gì mà nặng thế nhỉ, bế cậu vào đây nên hai tay tôi sắp gãy luôn rồi - hắn nhìn tôi vẻ đầy châm chọc
- VỪA PHẢI THÔI NHA - tôi đỏ mặt ném chiếc gối bên cạnh vào người hắn, nhưng cậu ta lại nhanh nhẹn chụp được. Bực bội thật đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ca-tinh/92924/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.