Về đến nhà, tôi uể oải dắt chiếc xe đạp dựng vào góc sân. Mới ngày đầu tiên nhập học ở ngôi trường chuyên hằng mơ ước, chưa kịp hưởng niềm vui trọn vẹn thì lại đụng mặt oan gia, đã vậy còn bị hôn đất do cậu Quang kia tông. Hic! Cuộc đời sao mà lắm éo le.???? - Về rồi hả con?
- A, ba mẹ!
Tôi mừng rỡ chạy vào nhà, hiếm khi ba mẹ về sớm như vậy. Ba mẹ tôi đều là giảng viên đại học ưu tú được nhiều người nể trọng. Ở trường có rất nhiều việc nên cả hai thường về nhà khá trễ. Mà biết sao được, đành chịu thôi.
- Ở trường mới thế nào vậy con? - mẹ gắp miếng thịt bỏ vào chén cho tôi
- A.... à dạ... cũng vui lắm.
Huhu chẳng vui gì đâu ba mẹ ơi, ngồi học mà cứ bị những ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống của bọn con gái chĩa thẳng vào người làm sống lưng tôi lạnh ngắt. Đã vậy tôi còn nghe những lời xì xầm:
- Nhỏ đó chắc muốn "cua" Minh Khôi của bọn mình.
- Thật không biết lượng sức
- Đúng vậy đó.!
Giờ nghĩ lại tôi muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi, ai đời một nữ sinh xuất sắc có thành tích học tâp lẫy lừng hồi cấp một cấp hai như tôi lại mang tiếng "cua trai" mới đau chứ! Tôi là tôi không ham hố gì đâu nhá. Châm ngôn sống của tôi là: Học là trên hết, có chết cũng phải học!
- Con là niềm tự hào của ba mẹ. Cố lên con nhé! Đừng vì bất cứ chuyện gì mà xao nhãng chuyện học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ca-tinh/92916/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.