Nói thì nói thế chứ tôi cũng phải giúp nó thôi chứ biết sao bây giờ. Tôi mà lắc đầu không chịu giúp thì bảo đảm nó sẽ “ ám “ tôi hết hai ngày nghỉ quý giá này mất. Thôi thì cứ xem như mình là người “ hỗ trợ tình duyên “ cho bạn bè đi, bây giờ chịu khổ trước rồi mai mốt mà có người yêu thì mình “hành” nó lại gấp 5 lần, thế là xong! Nhìn vẻ mặt sướng rơn của nó khi thấy tôi đã chịu lết xác xuống giường mà tôi không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, tôi vội vàng quay sang nắm vai nó, hỏi dồn:
- Khoan đã! Ý mày là nhờ tao hướng dẫn cho mày tự làm bánh à?
- Tất nhiên! - nó nhìn tôi, gật đầu chắc nịch
- Mày - tự - làm? - tôi nuốt nước bọt lo lắng
- Chính xác!
Cái ánh nhìn xác nhận của nó làm tôi choáng váng. Làm bạn với nó bao năm rồi, tài nghệ nấu nướng của nó đâu phải tôi không biết (!) Tôi không bao giờ quên được cái chuỗi “ thành tích “ huy hoàng của nó: Làm vỡ 14 cái dĩa, 3 cái tô, tan nát tổng cộng 2 căn bếp ( trong đó có cả căn bếp nhà tôi),làm cún Bappul phải ra vào bệnh viện thú y đến 3 lần vì “lỡ dại “ nếm đồ nó nấu và vô số chén bát đã “tử nạn” không kịp trăn trối! Mới nghĩ đến đó thôi mà tôi đã rùng mình ớn lạnh, cũng chính vì cái thành tích có một không hai đó mà tới tận bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ca-tinh/1999062/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.