Một tuần qua, thật giống như cực hình vậy.
Đối với Bạch Băng Tâm mà nói, lúc lên lúc xuống, tâm trạng điên cuồng xoay đảo.
Ngoài mặt cô thì vui, nhưng trong lòng cô không biết nguyên do từ đâu lại thấy khó chịu kinh khủng, càng bực hơn là từ khi đó cô ở nhà cùng ba mẹ giống như ở một mình vậy, hoàn toàn không có gì vui để chơi.
Cảm giác vui sướng ở nhà không còn, bây giờ lại toàn buồn khổ.
Cô ngồi trên bàn, chiếc bàn đặt ngay chỗ cửa sổ, thật tiện cho việc mỗi khi ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Anh từ lúc cô đuổi đi cũng không xuất hiện nữa, thật đúng với tâm ý của cô, đúng là thật biết nghe lời cô, cô nói gì cũng nghe răm tắp như vậy.
Cô cười gượng, thấy môi mình méo xệch lên trông chẳng giống cười chút nào.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ đến những năm sinh nhật trước đây của mình, năm nào cũng có Nguyễn Văn Lâm cùng cô đi chơi đủ thứ, khiến cô tâm trạng lúc nào cũng hứng khởi chờ anh ở trong nhà.
Vậy mà năm nay, cái cảm giác đó cũng không còn nữa, thật tẻ nhạt, vô vị.
Cô bây giờ lại muốn quay lại thời con nít, lúc đó sẽ có một đống bánh kẹo, rồi ngồi cùng các bạn ăn, thổi nến sinh nhật.
Thật muốn chiêm ngưỡng lại những buổi sinh nhật đó, cũng tiện thể ghé thăm Bạch Băng Tâm khi còn là một đứa nhóc.
Cô đập bàn, nghĩ ra rồi, mẹ cô có một quyển album chụp ảnh cô lúc nhỏ, vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477479/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.