Bước chân người đó chầm chậm về phía cô, toàn thân cô lạnh lẽo nhưng miệng vẫn gắng gượng nở nụ cười, cô ngẩng đầu lên để cho anh thấy niềm vui của cô khi anh quay lại.
Cô muốn cho anh biết, anh quan trọng thế nào đối với cô.
Mà anh, không ngoài dự đoán của cô đã đặt cho cô ngay câu hỏi khi đứng trước mặt cô, dáng người cao dong dỏng khiến cô nhón chỉ có thể nhón đến vai anh, anh dùng cái giọng cứng ngắc để nói chuyện với cô, đầu anh cúi sát xuống để mặt anh gần mặt cô, môi anh mấp máy:- Tao rất quan trọng đối với mày?
Cô lập tức gật đầu chắc nịch, hùng hồn nói với anh, cô thấy trong đôi mắt anh là lạnh lẽo, như vậy khiến cô thấy rất vui, chỉ mong anh dùng ánh mắt đó mãi mãi nhìn cô, để anh đối xử với cô hết mực như đối với một người em gái.
Một người như vậy, lại không dễ gì mà tha cho cô, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, bàn tay anh nhẹ nâng cằm cô lên, xoa xoa má cô, lại chuyển đến mái tóc cô vò vò mấy cái, anh đứng thẳng người, đáy mắt xuất hiện ngọn sóng:
- Bạch Băng Tâm, anh cho em hai lựa chọn: một là hãy làm người yêu của anh, anh sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hai là mãi mãi chúng ta không bao giờ gặp lại, anh sẽ nghỉ học về ở với dì, ngày này nhất định anh khôn quên.
Nói xong, anh mong chờ biểu hiện cùng câu trả lời của cô, chỉ thấy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477473/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.