Hoàng Bách Tùng là người luôn vui vẻ như vậy, lúc nào cô nhìn anh đều là nụ cười tươi tắn xuất hiện đầu tiên, khi thì dưới nắng mặt trời chói chang, mái tóc đen của anh tỏa sắc lấp lánh, hàng mày hơi nhăn lại vì nắng nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, khi thì dưới cơn mưa phùn ẩm ướt, cả người anh ướt sũng, mái tóc đen nhánh bết lại nhưng khóe miệng cứ nhếch lên như vậy.
Cô ngoài nụ cười của anh ra thì chỉ thấy anh khi đối diện với đại ca là giữ nét mặt lạnh lùng oai hùng như thế, toàn thân tỏa khí chất ngạo nghễ giống những vị tướng lĩnh thời xưa, hoặc là những người không quen biết, anh sẽ giữ bộ dạng thờ ơ vô điều kiện.
Nhưng mà... Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nét mặt yếu đuối nơi anh, đôi mắt anh trầm xuống, khuôn mặt chìm trong bóng tối nhìn mà đượm buồn, cô thấy khóe mắt anh giật giật, thật giống vẻ khổ sở.
Anh lắc đầu nở nụ cười, vậy mà cô cảm giác được đó là nụ cười gượng của anh.
Anh dí vào đầu cô:
- Ăn nhanh còn ôn bài, đừng nhiều chuyện nữa đi.
Cô bĩu môi một cái, biết anh không có ý muốn nhắc đến cô cũng im lặng ăn.
Tối hôm đó, anh vẫn giảng bài cho cô thật tỉ mỉ, từ những bài căn bản đến nâng cao, lúc cô không hiểu anh sẽ nói một câu không liên quan: "Dáng ngồi của em xấu quá."
Cô lại để cho anh cốc đầu, chỉnh lại dáng ngồi rồi mới chỉ lại chỗ không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477469/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.