Chương trước
Chương sau
Một mặt đối mặt, người như Bạch Băng Tâm đây ở nhà đại náo đến đau khi gặp ba mẹ mình ở ngay văn phòng Đoàn cũng không tránh được cảnh toát mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là cặp mắt sắc bén của Bạch Cẩu Thận, người cha cô luôn luôn yêu quý lại chưng ra cái bộ mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng kia thật cô không thể thích ứng nổi.

Cô biết rõ, ông là người ngoài lạnh trong nóng, đặc biệt là khi đi làm việc, ông đều chưng ra khuôn mặt này, nhưng khi về nhà cùng với gia đình, toàn bộ lớp áo giáp phòng vệ lần lượt sụp đổ, ông lập tức trở thành một ông chồng "đảm đang" nhất nhà.

Mà cái bộ mặt này ông nhìn cô, thật đúng là muốn giết chết cô mà, cô ngẩng đầu lên cười giả lả, lại nhìn thấy ánh mắt mẹ nhìn mình như con dao hai lưỡi cắm phập vào mắt cô.

Bên cạnh đó, điều cô ngạc nhiên chính là phụ huynh của anh chàng tên Tùng kia lại không xuất hiện.

Còn về phần của Nguyễn Văn Lâm, cô đã biết anh mồ côi từ khi bốn tuổi, bên cạnh chỉ còn dì Năm là người thân, nhưng đường xá xa xôi như vậy, anh giờ lại không ở cùng với dì, dì cũng không có di động nên cũng không có cách nào liên lạc.

Thầy hiệu trưởng ho nhẹ mấy tiếng, ông lại nhìn về phía hơn hai mươi phụ huynh cũng ngồi trên ghế, sắc mặt tức giận, mà nhìn bọn họ lại không giống người bình thường chút nào, hầu hết là con nhà đại gia.

Mà nói đến, bọn họ đang ở trong phòng Hội đồng, nhìn xuống những hàng ghế phụ huynh, những học sinh nữ lúc nhúc, nhìn chiếc bàn đầu tiên, thấy hai học sinh nam ngồi hai bên học sinh nữ, ông hiệu trưởng cũng không biết nên mở lời thế nào.

Một người phụ nữ là mẹ của một học sinh nữ trong nhóm đánh Bạch Băng Tâm mở miệng, bà ta vừa nói cũng đã biết là một người miệng lưỡi không tốt đẹp gì nhiều:

- Tôi thấy, cái con bé kia, nhìn đã biết không phải loại người hẳn hoi, thầy hiệu trưởng nhìn đi, rõ ràng một đứa con gái chưa biết gì lại đi ngồi cạnh hai người con trai thế kia, ai nói bọn họ không có quan hệ?

Thầy hiệu trưởng ngồi phía trên, nhìn xuống vị trí ba người kia, mắt ông lóe một vài tia sáng, sau đó lại thu về.

Nguyễn Văn Lâm lạnh lùng nhìn bà ta:- Tôi đúng là có quan hệ với Bạch Băng Tâm đấy, bà quản được à?

Người phụ nữ kia cứng họng, tức giận đến nỗi đập bàn, những người phụ huynh khác cũng hết mực bàn tán, xì xào nói này nói nọ, cứ nhắm về hướng ba mẹ cô mà công kích.

Mà Bạch Cẩu Thận cùng Nguyễn Lâm Như từ khi xuất hiện đã khiến cho các bậc phụ huynh cảm thán, nhất là người phụ nữ, đã từng nhìn qua rất nhiều người đàn ông nhưng không thể nghĩ được ở đây lại gặp được một người vừa có khí chất lại vừa đẹp như vậy, huống chi người đàn ông này đã có con gái lớn đến chừng này, họ thật khó tin, lại nghĩ đến người chồng lùn bụng bự của mình.

Bạch Cẩu Thận trạng thái vô cùng bình tĩnh, gương mặt cương nghị, ông chống hai tay lên bàn, liếc mắt nhìn con gái một cái, rồi đưa mắt nhìn vợ.

Nguyễn Lâm Như cười nhạt một tiếng, bà mở miệng, nhìn từng hành động của bà cực kì quý phái, khuôn mặt xinh đẹp khiến bao người phụ nữ ở đó hết lòng ngưỡng mộ lẫn ghen tị:

- Tôi thấy, trong chuyện này, không phải lỗi của con gái tôi.

Thầy hiệu trưởng nhìn bà một cái, ánh mắt mong chờ.

Bà cười, nụ cười dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về những học sinh nữ kia:- Con gái tôi dễ nhìn, tính cách lại tốt bụng, luôn giúp đỡ bạn bè đương nhiên sẽ được nhiều bạn nam để ý, chỉ là không may hai bạn nam này lại thấy tính cách tốt bụng của nó mới hết lòng muốn làm quen là chuyện đương nhiên. Huống chi...

Bà đứng dậy, tiếng giày cao gót vang rõ mồn một, bà sắc bén lướt qua các bậc phụ huynh, đưa mắt bình thản mà nhìn những bạn học sinh nữ kia, mở miệng một cái như đâm thủng toàn bộ bọn họ:

- Hai bạn nam này nhìn khuôn mặt không tệ, dáng người không tệ, tính cách tôi không biết nhưng đoán sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, con gái tôi không may mắn được tiếp xúc với hai bọn họ cho nên những bạn học sinh nữ sinh lòng ghen ghét nên mới gây sự.

Bà đi đến chỗ Bạch Băng Tâm, lại nhìn hai học sinh nam kia, ánh mắt dừng lại nơi chàng trai có diện mạo đẹp trai hút hồn kia:

- Tôi nói có đúng không, hai bạn nam này?

Khóe miệng hai người tự động giật giật, nâng lên tận khóe mắt, hai người nhất thời không nói được gì, nhưng cái biểu hiện kia, có đến tới chín mươi phần trăm là thật.

Thầy hiệu trưởng hỏi lại một lần nữa:

- Có đúng như vậy không?

Một trong số nhóm học sinh nữ phản kháng:

- Không phải, rõ ràng con nhỏ đó quyến rũ bạn Lâm và anh Tùng!

Người đứng bên cạnh bạn học sinh nữ đó lấy tay nhéo mạnh người cậu ta khiến cậu ta la lên:

- Sao lại nhéo tao?

Người đó rít lên, giọng thé thé:

- Mày muốn cả đám chết à, bà dì đó đang khích mình nói ra đấy. Chết mày rồi!

Cả đám học sinh nữ xanh mắt, người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía hiệu trưởng mỉm cười:- Thầy hiệu trưởng, thầy nghe bọn họ nói rõ rồi chứ?

Quyến rũ hay không quyến rũ không quan trọng, ai làm quen hoặc làm thân trước không quan trọng, quan trọng chính là việc bọn họ gây ra là đã gây sự với cô trước.

Bạch Băng Tâm mỉm cười nhìn hai người đó, nỗi giận cuối cùng cũng được trút xuống được một nửa.

Nguyễn Lâm Như ngồi yên vị vào chỗ ngồi, lại nhận được ánh mắt đầy nhu tình của Bạch Cẩu Thận, bà hài lòng nhếch miệng.

Không hổ danh là Bạch phu nhân, lời nói thật khiến người ta cảm động! Bạch Cẩu Thận hận bây giờ không thể đem bà về đặt lên giường rồi chăm sóc tận tình!

Thầy hiệu trưởng hài lòng, ông đẩy gọng kính lên nhìn đám học sinh nữ:

- Các em, có ý kiến gì không?

Tất cả im lặng, kể cả phụ huynh học sinh cũng im lặng.

Nhân đây hiệu trưởng tuyên bố:- Tuy Bạch Băng Tâm đã làm bị thương các em học sinh nữ nhưng suy cho cùng cũng là phòng vệ chính đáng, hơn nữa, quan hệ giữa em và hai bạn nam này cho thấy có thể họ là bạn tốt mới giúp đỡ lẫn nhau, việc hai em nghĩ học cũng xem như bỏ qua cho một lần, em Băng Tâm này tuy vi phạm nhưng thực hiện hình phạt rất tốt, tôi cũng đã xem qua cho nên không thể sai được, vậy thế này đi, em Băng Tâm từ nay không cần phải quét sân trường sau buổi học nữa, thay vào đó các em học sinh nữ kia ở lại chịu phạt thay bạn, coi như tạ lỗi về việc gây nhiễu loạn đi.

Nói xong, thầy cúi chào mọi người, cuối cùng sự việc cũng kết thúc. Mấy phụ huynh của đám học sinh nữ kia cho dù là bực tức cũng không thể làm được gì, bỏ đi ra cửa. Thầy hiệu trưởng nhìn ba mẹ Băng Tâm gật đầu một cái rồi cũng theo đám người ra ngoài nói chuyện riêng với một số phụ huynh.

Bạch Băng Tâm chạy lại chỗ ba mẹ mình, cô cười thật tươi lấy lòng:

- Ba mẹ, hehe, cảm ơn ba mẹ nhiều nha!

Bốn ánh mắt sắc bén đó chiếu thẳng vào người làm cô nổi hết da gà.

Bà mẹ quý hóa bắt đầu lải nhải:

- Con nhỏ này, mẹ biết ngay mà, đi học võ thể nào cũng đi gây chuyện, đã thế lại còn hại mặt mũi người ta nhìn không ra kìa.

Bạch Cẩu Thận bênh con gái:

- Thôi bà xã, anh thấy con bé có võ cũng tốt, thấy không, nếu không có, có khi con mình vào bệnh viện rồi cũng nên.

Bà lườm ông chồng một cái cháy mặt, rồi nhìn cô đăm chiêu vài cái:

- Con thế bình thường vậy mà gây chuyện vì hai đứa con trai như vậy, đúng thật mấy đứa con gái kia thật là...

Bạch Cẩu Thận để ý thấy hai người kia vẫn không nhúc nhích, ngồi yên trên ghế như cũ, đến lúc ông đi đến trước mặt, hai người này mới ngại ngùng cúi đầu:

- Cháu xin lỗi hai bác, để bé Tâm phải chịu uất ức.

- Con xin lỗi, đáng lí không nên để Băng Tâm một mình.

Nhìn hai chàng trai này, ông đều chán ngán thở dài.

Nguyễn Lâm Như nhìn cô, sau đó nâng mặt cô lên nhìn vết thương trên mặt, yêu chiều lấy ví lôi ra một ít tiền đưa cho cô:

- Con ra ngoài kia mua nước uống đi.

Bạch Băng Tâm vui vẻ không để ý đến hai người kia, mắt sáng khi nhìn thấy tiền, lập tức chạy biến ra ngoài.

Bà bước đến bình thản nhìn hai người, miệng nở nụ cười thật tươi:

- Tùng, Lâm, hai con nói chuyện với hai bác một chút nhé.

Đối diện với mẹ của Bạch Băng Tâm, lại trong hoàn cảnh này, hai người cảm thấy rất xấu hổ, cả buổi chỉ ngồi cắm đầu xuống, thỉnh thoảng liếc nhau kiểu cảnh cáo. Cũng may ba cô đã ra ngoài nói chuyện cùng thầy hiệu trưởng.

- Hai đứa quen biết nhau rồi đúng không? - Nguyễn Lâm Như mỉm cười, bà vẫn giống như ngày xưa, thiếu điều là bây giờ bà có vẻ già dặn hơn trước.

Không khí xung quanh nóng lên một cách kì lạ, trong khi đó vẻ mặt người phụ nữ này lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cả hai gật đầu một cái.

- À... Ý bác là... Khi hai đứa còn nhỏ? - Bà lại làm bộ dáng khác thường khiến cả người Nguyễn Văn Lâm cứng đờ.

Đừng nói...

Sắc mặt cậu tái mét, bốn tuổi... Bốn tuổi là con số cực nhỏ, với một đứa trẻ bốn tuổi bình thường thì hoàn toàn không nhớ điều gì, có cũng chỉ là một vài thứ đặc biệt đơn giản, nhưng đối với một đứa trẻ bốn tuổi mà lúc đó xảy ra nhiều chấn động lớn như cậu thì cho dù không nhớ rõ ràng nhưng vẫn nắm bắt được những chi tiết nổi bật.

Một trong số đó chính là... Sự xuất hiện của Hoàng Bách Tùng, mà Bạch Băng Tâm đã từ lâu đã quên mất người này.

Lâm mím mặt môi không nói, Tùng khẽ nhìn cậu ta một cái, nhận thấy cái mím môi của cậu, anh cũng biết cậu ta vẫn còn nhớ.

Anh suy nghĩ thật kĩ, đến khi nghĩ kĩ, anh mới mở miệng chắc nịch, giống như tường thuật:- Tôi vừa về nước. Gia đình tôi đã phá sản.

Cậu ta mím môi chặt hơn, tay nắm thành nắm đấm thật chặt, anh biết cậu ta đang cố gắng kiềm chế.

Anh cười nhẹ, nhìn Nguyễn Lâm Như mỉm cười:

- Bác ạ, thật may là cậu nhóc này còn nhớ, như vậy thật tiện.

Bà lúc này nhìn hai cậu nam sinh trước mặt, mỗi người một tính cách, một khí chất khác nhau, nhưng đều có chung một điểm.

Bà bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, người hơi tựa ra sau bình thản mở miệng:

- Hai cậu trai trẻ, thích con bé Tâm rồi phải không?

Cả hai đỏ mặt, nhất thời không nói, bà nhìn sắc mặt đã đoán biết được phần nào.

Nguyễn Văn Lâm đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng mạnh dạn mở miệng:

- Bác nhầm rồi, con không thích Tâm.

Hoàng Bách Tùng nhìn cậu ta cười mỉm, anh quay đầu đối diện với mẹ cô mà lịch sự trả lời:

- Cháu thích bé Tâm, bác cho cháu một cơ hội để theo đuổi nhóc.

Nguyễn Lâm Như hơi nhăn mày vì câu trả lời của Lâm, xong bà cũng mỉm cười nhìn hai người:

- Được, giờ bác phải đi, các con ở lại chăm chỉ học, nhớ chăm sóc tốt cho Tâm nhà bác.

Cả hai người gật đầu, người phụ nữ đứng dậy rời khỏi.

Khi bóng người đã khuất, Hoàng Bách Tùng nhìn Nguyễn Văn Lâm còn đang mím môi, bất đắc dĩ mà hỏi một câu:

- Anh biết nhóc nói dối.

Lâm không nhìn anh lấy một lần, vẫn đang chìm trong tĩnh lặng.

Anh nhàn nhã mà buông một câu:

- Tôi đang chứng minh cho nhóc biết, hiện tại mới chính là thứ ta nên đối diện, nhóc từ chối, được, tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi bé Tâm.

Lâm mặt lạnh đứng dậy bước ra ngoài, bóng dáng cô đơn biến mất.

Hoàng Bách Tùng đưa tay day day trán, nét mặt cương nghị hiện rõ vẻ khổ sở, anh vò vò đầu mình, thân người co quắp lại một đống.

"Băng Tâm, em thích cậu ta như vậy, bây giờ anh phải làm sao để cậu ta hiểu đây?"

Rõ ràng đây là một sự hiểu lầm, đến nỗi sau này khi nhớ lại, anh cảm thấy mình thật đúng là một thằng ngốc.

Hiện tại anh nghĩ, cô sẽ luôn luôn vui vẻ bên cạnh người đó, còn anh, chỉ là một sự bất ngờ trong cuộc sống của cô mà thôi, sự bất ngờ này, rất nhanh sẽ biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.