Tiết Địa hôm đó, cũng may không phải lên bảng dò bài, như vậy cũng suôn sẻ trôi qua.
Cuối buổi học, cô nhận được lệnh về văn phòng Đoàn làm việc.
Ôi, cái cảm giác mà mình mới vào trường chưa được bao lâu đã lui lên lui xuống nơi đây mấy lần rồi, thật đúng là "học sinh chăm ngoan" có khác.
Lâm ngồi trên ghế đá chờ cô, hai mắt nhắm nghiền, một tay anh chống sau đầu để nằm, một tay thì đưa lên che mắt để che nắng, mà cũng không có nắng lắm, vì chỗ anh đang ngồi có bóng râm mát, chỉ có một vài tia nắng nhỏ xuyên qua đó thôi.
Cô ở trong phòng Đoàn nghe đi nghe lại bài giáo thuyết đầy "tình cảm" của giáo viên chủ nhiệm, trong lòng chết lặng.
Tai cô cố gắng như không nghe thấy gì hết nhưng từng lời nói cứ thế mà đâm thẳng vào tai, nghe thật não ruột.
Kết thúc xong bài giáo lý rồi đồ đồ, cô lại nghe một câu phán quyết đầy tử hình của giáo viên:
- Em cứ thế mà sau giờ học quét sân hết một tháng cho tôi, nếu còn tái phạm như trước, hình phạt sẽ không nhẹ như thế này đâu.
Nói xong, người ấy vùng vằng bỏ đi, còn lại cô như bị sét đánh trúng.
Quét... Quét... Một tháng á?
Ôi...
Cô ngạc nhiên mấy tiếng, quay người bước ra văn phòng đoàn, quay đầu nhìn nó một lúc rồi quay người đi.
Thế thì chết con mẹ mình rồi.
Số phận cứ thế mà bị trôi dạt không rõ nguyên do, cô bơi đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477450/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.