Bạch Băng Tâm nhăn mặt, cô nhóc này không thể ngờ đến điều này.
Trong lúc cùng bọn trẻ chạy đi trộm xoài, Bạch Băng Tâm cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chả biết là cái gì cả.
Đến lúc bọn trẻ thi nhau trèo lên cây hái xoài, lại đề cao cảnh giác, hướng mắt về ngôi biệt thự to chềnh ềnh phía trước.
Bọn nhóc này tuy là người nhanh nhẹn nhưng đầu óc lại hơi có vấn đề, không nhận thức được toàn bộ những gì đang diễn ra xung quanh.
Bạch Băng Tâm cũng hạn hán lời, không biết phải giải thích sao.
Hoàng Bách Tùng liếc nhìn vẻ mặt như có như không của cô, đột nhiên lại phát giác thấy ánh mắt của cô có chút bất thường, cậu ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt đó.
Phía trước là ngôi biệt thự to rộng, phía sau là một căn nhà khá nhỏ, cũng không đến mức tồi tàn.
Bạch Băng Tâm hồi tưởng trong giây lát.
- Này. Đây không phải là cây xoài nhà em à?
Giọng của Hoàng Bách Tùng không phải to, cũng không phải là nhỏ, chỉ là âm lượng đủ nghe, khiến tất cả những đứa trẻ đang hái xoài trên cây quay đầu lặng người nhìn.
Sau gáy Bạch Băng Tâm truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Được rồi, cô bé này ngay bây giờ không thể nói gì được nữa.
Cậu nhóc có khuôn mặt gầy gò, đôi mắt trong veo như sương nhìn cô không giấu nổi bất ngờ:
- Băng Tâm, cây xoài này... Là của nhà cậu?
Bạch Băng Tâm lặng thinh, cô cắn môi nhìn Hoàng Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477402/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.